Có điều thoạt nhìn, Mặc Thư không tìm được thứ mình muốn.
Lúc này, lại có nha hoàn tới. Vân Trân nhớ rõ, đây là nha hoàn bên cạnh Triệu Ngọc Dao, buổi chiều thời điểm Triệu Ngọc Dao tra tấn nàng, nha hoàn này cũng ở đây.
“Mặc Thư tỷ tỷ, tỷ ở đây làm gì?” Nha hoàn kia hỏi.
“Không, không có gì.” Mặc Thư đứng dậy, xua tay, “Ta chỉ tùy tiện tới đây xem, tiểu thư đâu?”
“Tiểu thư đang thỉnh tội với Tam thiếu gia.” Nha hoàn kia bĩu môi, khinh thường nói, “Tỷ nói xem, đây là chuyện gì chứ? Chẳng qua là một kẻ ngốc và một nha hoàn quét rác, đáng để Tam thiếu gia nổi giận với tiểu thư sao? Tiểu thư là thân muội muội của Tam thiếu gia đấy! Muội thật sự không hiểu nổi.”
“Tất cả đều trách Trân Nhi kia!” Nghe nha hoàn nói như vậy, Mặc Thư liền mắng, “Nếu không phải ả không biết tốt xấu chạy đi câu dẫn Liễu thiếu gia, tiểu thư cũng sẽ không nổi giận. Tiểu thư không nổi giận, cũng sẽ không muốn phạt ả, còn kéo theo tên ngốc kia, cuối cùng lại để Tam thiếu gia bắt gặp!”
Nghe đến đây, Vân Trân chỉ cảm thấy buồn cười.
Tại sao nước bẩn gì cũng hất lên người nàng vậy?
“Mặc Thư tỷ tỷ nói không sai!” Nha hoàn kia gật đầu, “Nghĩ đến nha hoàn ti tiện kia hiện giờ còn tung tăng nhảy nhót, muội không cam lòng.”
“Ngươi cho rằng ả đắc tội Đại tiểu thư, còn có thể sống yên trong phủ sao?” Mặc Thư khinh thường hừ một tiếng.
Nha hoàn kia nghe xong, lập tức hiểu ý, làm động tác cắt cổ: “Chẳng lẽ tiểu thư định...”
“Không sai!” Mặc Thư cười lạnh, “Không chỉ có ả, còn có tên ngốc kia! Tóm lại, ngươi chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”
...
Chờ Mặc Thư và nha hoàn kia rời đi, Vân Trân mới cầm ngọc bội từ trong nước bò lên.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi Mặc Thư vừa đi, không thể tin vào những gì mình nghe được.
Triệu Ngọc Dao ghi hận nàng, muốn giết nàng, nàng có thể hiểu, nhưng Triệu Du...
Triệu Du là đệ đệ của nàng ta mà!
Buổi chiều Triệu Ngọc Dao hạ lệnh đẩy Triệu Du xuống nước, có một nửa nguyên nhân vì lúc ấy nàng ta đang nổi nóng, nhất thời xúc động mà đưa ra quyết định.
Nhưng hiện tại, nàng ta sớm đã bình tĩnh, thế mà còn muốn giết Triệu Du?
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi nắm chặt ngọc bội.
Nếu Triệu Dao chỉ nghĩ cách hại nàng, vậy nàng sẽ nghĩ cách tránh đi.
Nhưng hiện tại, Triệu Ngọc Dao còn muốn hại Triệu Du, liên lụy vô tội...
Triệu Du đã cứu nàng.
Dù thế nào, nàng đều phải giúp Triệu Du né qua nguy cơ lần này.
Một khi đã như vậy, đừng trách nàng tàn nhẫn.
...
Vân Trân cầm ngọc bội, đang định rời đi.
Mới đi được vài bước, liền cảm thấy dưới chân dẫm phải thứ gì đó.
Nàng dời chân đi, khom người nhặt món đồ kia lên, liền thấy là một túi tiền tinh xảo, bên trên có thêu lá liễu, góc phải bên dưới còn thêu một chữ “Cẩn“.
“Liễu”, “Cẩn”?
Liễu Minh Cẩn?
Vân Trân sửng sốt.
Nhưng túi tiền của Liễu Minh Cẩn sao lại ở đây?
Nàng vội sờ vào trong túi tiền, liền phát hiện bên trong có một tờ giấy gấp lại, mở ra, chỉ thấy bên trên có dòng chữ nhỏ thanh tú:
Cả đời chưa biết tương tư, mới có thể tương tư, đau khổ vì tương tư.
Phía dưới câu thơ còn viết một chữ “Thư” rất nhỏ.
“Thư”?
Mặc Thư?
Nhìn đến đây, Vân Trân bật cười.
Thảo nào khi nãy Mặc Thư lại tới đây lén lút tìm đồ.
Thảo nào Mặc Thư thấy Liễu Minh Cẩn nói chuyện với nàng, còn kích động hơn Triệu Ngọc Dao.
Thì ra, là có chuyện như vậy.