Cho dù nàng biết, hắn vì cứu nàng.
Cho dù nàng biết, ở giữa có quá nhiều nhân tố không thể chống cự.
Cho dù nàng biết...
Nhưng khoảnh khắc gặp Liễu Trản Anh, trái tim vẫn không nhịn được mà thắt chặt.
...
Nàng cầm hòm thuốc, hít sâu một hơi, nâng bước tới nơi Triệu Húc đang nằm.
Triệu Húc an tĩnh nằm trên giường.
Nếu không phải sắc mặt hắn vẫn hồng hào như thường, Vân Trân còn tưởng hắn chỉ đang ngủ thôi.
Nàng đi từng bước lên trước.
Bên cạnh truyền tới tiếng cảm thán.
Vân Trân quay đầu, nhìn thấy Quả Nhi đang cầm khăn lau mặt cho Triệu Húc, khiếp sợ nhìn nàng.
“Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Đúng lúc này, Đức Phi đi tới, phân phó.
Quả Nhi và những hạ nhân khác trong phòng cuống quít hoàn hồn, hành lễ với Đức Phi, vội vàng lui xuống.
Lúc đi, Quả Nhi không không nhịn được mà quay đầu nhìn.
Ánh mắt phức tạp hơn quá khứ một chút.
...
“Sau khi bị đưa về, Húc Nhi đã có bộ dáng này.” Đức Phi nói, “Đều tại yêu nữ đáng chết kia! Nếu không phải ả, Húc Nhi đã không xảy ra chuyện! Dù là thái y hay đại phu bóc hoàng bảng tiến cung tới xem đều không nhìn ra Húc Nhi rốt cuộc trúng độc gì.”
Vân Trân ngồi xuống ghế cạnh giường, rút cánh tay Triệu Húc từ trong chăn ra, bắt mạch.
Kế tiếp là chờ đợi.
Qua thời gian cháy nửa nén hương, Vân Trân mới rút tay về, đưa tay Triệu Húc về trong chăn.
“Húc Nhi trúng độc gì?” Đức Phi vội hỏi.
Vân Trân không lập tức trả lời Đức Phi, mà hỏi: “Kẻ hạ độc Lục hoàng tử điện hạ hiện giờ đang ở đâu?”
“Chết rồi!” Đức Phi xanh mặt, nói.
Sau khi ám vệ phát hiện Phù Hương nương tử hạ độc Triệu Húc, liền một chưởng đánh bay ả ta.
Không ngờ, Phù Hương nương tử lại cười lớn, nói “Báo ứng”, sau đó uống thuốc độc tự sát.
“Húc Nhi rốt cuộc trúng độc gì?” Đức Phi nhìn nàng, hỏi, “Hay là, ngay cả ngươi cũng không biết?”
...
Độc Triệu Húc trúng thật sự quá kỳ lạ.
Chưa từng nghe nói, chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả cuốn sách ghi chép kỳ độc hiếm lạ trên thế gian sư phụ Độc Thủ Y Tiên để lại cho nàng cũng không nhắc đến.
“Nếu đã không biết, vậy ngươi trở về làm gì? Còn khoác lác!” Đức Phi bắt lấy bả vai nàng, quát lớn.
Có lẽ mấy ngày liền, theo từng đợt đại phu tới, lại không có ai có thể giải độc cho Triệu Húc, hiện giờ Vân Trân quay về, Đức Phi cho rằng bản thân thấy được hi vọng, kết quả thứ chờ được lại là “Không biết“. Khả năng tự chủ bà ta luôn tự hào cuối cùng đã mất kiểm soát.
“Trước khi dân nữ hòi kinh đã gửi thư cho sư phụ, tin rằng một hai người nữa sẽ có tin tức.” Vân Trân nói.
“Ngươi... Ngươi...” Đức Phi chỉ vào nàng, “Lần này ngươi tốt nhất đừng gạt ta. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi chôn cùng Húc Nhi!”
...
Đây sao có thể làm kết quả nàng muốn thấy?
Vân Trân nhìn Triệu Húc nằm trên giường, vô cùng bất an.
...
Bọn họ đợi ba ngày.
Hoàng hôn ngày thứ ba, Độc Thủ Y Tiên cuối cùng cũng tới.
Nhưng ông ấy chỉ vội vàng tiến cung nhìn Triệu Húc trên giường, liền lắc đầu rời đi.
Đức Phi lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Liễu Trản Anh vội đỡ lấy bà ta.
Vân Trân nhìn Triệu Húc nằm trên giường, cất bước đuổi theo.