Sau khi Vân Trân nói xong, trong phòng an tĩnh rất lâu.
Đức Phi nhìn nàng.
Nửa ngày sau, bà ta cười lạnh, nói: “Xem ra mấy ngày ngươi rời đi, tiến bộ không ít, dám nói chuyện như vậy với bổn cung! Ngươi đừng quên, là ai cho ngươi bản lĩnh này? Là ai dẫn ngươi bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ ngươi?”
“Dân nữ đương nhiên sẽ không quên, cũng vĩnh viễn không quên được. Có điều hiện tại, xin nương nương tạm gác ân oán giữa người và dân nữ sang một bên. Trước mắt, giải độc cho Lục hoàng tử điện hạ mới là việc cấp bách. Chờ độc trong người điện hạ được giải, nương nương muốn tính sổ với dân nữ thế nào, dân nữ đều sẽ không lùi bước.”
Khoảnh khắc quyết định hồi kinh, nàng đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.
Cùng lắm thì, để Đức Phi giết nàng thêm một lần, kết thúc giải thưởng lấy đầu nàng chưa có ai hoàn thành.
Nhưng tiền đề là, để nàng giải độc cho Triệu Húc.
“Hay, hay, hay lắm!” Đức Phi lùi hai bước, “Nhớ kỹ lời mình vừa nói. Nếu hoàng nhi của bổn cung có thể sống sót, chuyện lúc trước của ngươi, chúng ta sẽ bàn lại. Nếu hoàng nhi gặp bất cứ sai sót gì, vậy ngươi cứ chờ chôn cùng nó đi!”
“Tạ Đức Phi nương nương thành toàn.” Vân Trân dập đầu, hành lễ với bà ta.
...
Nửa canh giờ sau, cung nhân Càn Nguyên Cung thấy Đức Phi nương nương vừa rời đi trước đó lại quay về. Phía sau bà ta có một người đi theo, một người rất quen thuộc.
Thời điểm những cung nhân kia nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, ai nấy đều khiếp sợ.
“Mẫu phi, người tới rồi. Khi nãy người...”
Trong phòng Triệu Húc, Liễu Trản Anh nghe báo Đức Phi tới, liền ra ngoài tiếp đón. Nhưng khi nàng ấy nhìn thấy Vân Trân phía sau Đức Phi, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Máu trên mặt nàng ấy nhanh chóng biến mất, gương mặt trở nên tái nhợt.
“Nàng... Nàng...” Liễu Trản Anh run rẩy.
Đức Phi khống chế cảm xúc trong lòng, nhàn nhạt liếc nhìn nàng ấy: “Nàng ta trở về giải độc cho Húc Nhi.”
“Nhưng... Nhưng...” Liễu Trản Anh mở to hai mắt, che miệng lại, vẫn không dám tin vào điều mình nhìn thấy.
Vân Trân cầm hòm thuốc, gật đầu, rồi nâng bước vào trong.
Liễu Trản Anh nhìn Vân Trân vào phòng Triệu Húc, khóe mắt phiếm hồng.
“Con đừng lo lắng.” Đức Phi nói, “Nàng ta chỉ tới giải độc cho Húc Nhi. Một khi độc trong người Húc Nhi được giải, nàng ta cũng không ở lại được. Địa vị của con ở Càn Nguyên Cung sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.”
Đức Phi nói xong, nhấc chân đi vào.
Liễu Trản Anh bắt lấy vạt áo trước ngực, lùi hai bước.
“Tiểu thư.” Cung nữ nàng ấy dẫn từ Trấn Bắc Hầu phủ tới vội duỗi tay đỡ nàng ấy.
Liễu Trản Anh nắm chặt tay cung nữ, cắn môi, bi phẫn nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.
Sao lại không ảnh hưởng?
Sao có thể không ảnh hưởng?
Nàng đã trở về!
Nàng vẫn trở về!
Nàng vì sao phải trở về?
Vì sao lại trở về ngay lúc này!
Nàng đã trở về, vậy A Húc...
...
Từ khi gặp lại Liễu Trản Anh ở cửa, tâm trạng Vân Trân cũng có thay đổi rất lớn.
Bởi vì, Liễu Trản Anh là thê tử của người kia.
Hiện tại nàng ấy xuất hiện ở đây, cung trang nàng ấy mặc, nàng ấy búi tóc kiểu của phụ nhân, cung nữ hầu hạ phía sau nàng ấy... Tất cả đều đang không ngừng nói với Vân Trân, đó là thê tử của Triệu Húc, Triệu Húc đã thành thân...
Cái người từng nói sẽ cưới nàng, đã cưới người khác.