Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 210: Chương 210: Làm bạn




Buổi chiều, bọn họ đi dạo hiệu thuốc mà Vân Trân thích, ghé qua mấy tiệm điểm tâm theo ý Quả Nhi, đi ngang cửa hàng binh khí Ngụy Thư Tĩnh thích, sau đó lại tới quán trà nghe người ta kể chuyện.

Rất nhanh, bọn họ đã chơi tới tối.

Buổi tối, hoàng cung sẽ bắn pháo hoa long trọng.

Trước đó Quả Nhi đã hỏi thăm Bích Diên, sau khi pháo hoa kết thúc mẫu tử Tô trắc phi mới có thể trở về, hơn nữa thời gian xe ngựa trên đường chậm trễ, cho dù bọn họ xem pháo hoa xong mới về Ninh Vương phủ cũng kịp.

“Trân Nhi, chúng ta xem pháo hoa xong rồi về được không?” Quả Nhi ôm lấy cánh tay nàng, làm nũng.

Vân Trân nhìn nàng ấy, lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh, cuối cùng thỏa hiệp: “Được. Nhưng để đề phòng, chúng ta không thể thật sự chờ hết pháo hoa mới trở về.”

“Được được, ta nhớ rồi! Đi thôi!” Quả Nhi hưng phấn kéo nàng tới chỗ có thể ngắm pháo hoa.

Trong thành có mấy nơi phù hợp, bọn họ tới hơi muộn, vị trí đẹp đã bị chiếm hết. Có điều sau đó, Ngụy Thư Tĩnh tốn chút tiền, vẫn tìm được một gian phòng không tồi.

Sau khi ngồi xuống, họ lại gọi rượu và đồ ăn.

Hôm nay Quả Nhi đã ăn rất nhiều, kết quả, lúc này nàng ấy vẫn như sóc nhắm thẳng vào đồ ăn.

Có đôi khi Vân Trân thật muốn moi dạ dày của nàng ấy ra xem, xem bên trong rốt cuộc có thể chứa bao nhiêu thứ.

Chờ tới pháo hoa, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh trò chuyện những điều đã xảy ra trong khoảng thời gian không ở bên nhau.

Ngụy Thư Tĩnh nói, lúc trước hắn vô tình cứu được một người, sau này mới biết người nọ là thống lĩnh cấm vệ quân.

Cấm vệ quân là đội cận vệ trực thuộc hoàng đế các đời của Vân Hán Quốc, ngày thường chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung cùng sự an toàn của hoàng đế.

Người nọ thấy y võ công cao cường, phẩm hạnh đoan chính, muốn đề cử y gia nhập cấm vệ quân, làm việc cho hoàng đế.

Ngụy Thư Tĩnh nghe xong, trực tiếp cự tuyệt.

Có điều, vị thống lĩnh kia cũng không nóng vội, cho y thời gian nửa tháng suy xét.

Vừa lúc hôm nay nói với Vân Trân chuyện này, Ngụy Thư Tĩnh muốn nghe kiến nghị của nàng.

“Muội cũng không muốn Ngụy đại ca trở thành thị vệ của cấm vệ quân.” Vân Trân nói.

Ngụy Thư Tĩnh không thích cuộc sống gò bỏ, nhưng hiện tại, y lại tới hỏi Vân Trân. Quả Nhi ngồi cạnh có lẽ không nghe rõ, nhưng Vân Trân hiểu, Ngụy Thư Tĩnh là đang hỏi nàng có cần y nỗ lực tìm một chức quan ở cấm quân, trở thành trợ lực của nàng không?

Y biết hiện tại đang làm việc cho Tô trắc phi, muốn mở đường giúp nàng.

Nhưng Vân Trân không cần y vì nàng làm điều này.

Vốn dĩ nàng ở lại bên cạnh Tô trắc phi là chuyện hết cách, cũng vì còn ân tình trước đó với Triệu Húc. Chờ nàng tìm được cơ hội, chờ nàng trả hết ân tình với Triệu Húc, tự nhiên sẽ tìm cách rời đi.

Nàng sẽ không kéo Ngụy Thư Tĩnh vào chỗ không sạch sẽ này.

“Ngụy đại ca.”

Vân Trân nhìn y.

Nàng hi vọng y có thể hiểu.

“Ta biết rồi.” Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.

Bùm!

Đúng lúc này, pháo hoa xán lạn nở rộ trong trời đêm.

“Oa! Thật đẹp!”

Quả Nhi vui mừng chạy đến bên cửa sổ, kích động đến thiếu chút nửa thân ngã xuống.

Bùm!

Pháo hoa lần nữa nở rộ, chiếu sáng cả bầu trời đen nhánh.

Ngụy Thư Tĩnh nhìn sườn mặt Vân Trân, nhìn pháo hoa trong ánh mắt nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Vân Trân hình như cảm nhận được, quay đầu, đối diện với y.

Thế giới này rõ ràng rất tàn nhẫn, nhưng giờ phút này Vân Trân lại cảm thấy, nếu bên cạnh có thể luôn có người làm bạn, cho dù gặp chuyện rét lạnh hay tàn nhẫn, dường như cũng trở nên không còn gì đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.