Bùm!
Pháo hoa lại nở rộ.
Trong hoàng cung, hoàng đế Vân Hán Quốc, hoàng hậu, một nhà Ninh Vương cùng đại thần giờ phút này đang ở trên đài ngắm cảnh.
Dưới pháo hoa, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười.
Triệu Húc nhìn pháo hoa cách đó không xa.
Thời điểm pháo hoa lọt vào mắt hắn, bên trong hiện lên một tia tịch liêu không nói nên lời.
Hôm nay trong yến hội, Hoàng Thượng hỏi hắn mấy câu, hắn đều đáp không tồi. Hoàng Thượng vô cùng hài lòng, bảo hắn ngày thường nên qua lại với người có học thức, sau đó còn giới thiệu vài đại thần. Bọn họ đều là đại học sĩ có danh vọng trong triều, trong đó còn có hai đế sư.
Hoàng Thượng nói xong, Ninh Vương cười bảo Triệu Húc tạ ơn.
Sau đó, không ít đại thần tới kính rượu, lôi kéo làm quen với hắn.
Tuy rằng Triệu Húc không thích ứng phó những việc này, nhưng được Tô trắc phi dạy dỗ từ nhỏ, hắn biết vào lúc nào ở đâu nên nói gì, làm gì.
Biết tiến biết lùi, mọi người khen ngợi hắn không ngớt.
Ninh Vương thấy vậy, vô cùng hài lòng.
Sắc mặt vương phi bên cạnh lại ngày càng kém.
Tâm tình Liễu trắc phi vốn dĩ không tốt, nhưng thấy vương phi buồn bực, bà ta liền cao hứng.
...
Triệu Húc uống mấy chén.
Náo nhiệt giảm bớt, lúc này nhìn ngắm pháo hoa trong trời đêm, hắn bỗng cảm thấy yến hội vừa rồi cũng giống như cảnh trước mắt, sáng lạn nhưng nhanh chóng lướt qua, chỉ để lại lòng người phiền muộn vô hạn cùng đêm tối.
Cách hắn không xa, Triệu Ngọc Dao đang duỗi dài tìm trong đám người, nhưng lại không thấy thân ảnh tư mộ đã lâu.
“Tiểu thư, nô tỳ vừa hỏi thăm, đêm nay Liễu Minh Cẩn công tử không tới.” Lúc này, có nha hoàn đến thì thầm bên tai.
Triệu Ngọc Dao nghe xong, căm giận vò nát khăn lụa.
...
Bùm!
Pháo hoa nở rộ trong không trung.
Trong viện quanh quẽ, một nam tử mặc bộ hồng y dựa vào lan can.
Người nọ có dung nhan yêu mị nhất thế gian, như yêu tinh câu hồn trong truyền thuyết.
Lưu Vân Bạch nâng chung rượu, đưa qua bên cạnh.
Nha Sát mặc một bộ hắc y trầm mặc đứng rót rượu cho hắn.
Chờ chung rượu đầy, Lưu Vân Bạch giơ tay, một hơi uống cạn.
“Bạch Nhi.”
Đúng lúc này, một phụ nhân hoa phục đi tới, gọi Lưu Vân Bạch. Kêu xong, bà phất tay với Nha Sát.
“Ngươi lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với thiếu gia.”
Bà dứt lời, Nha Sát vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Mãi đến khi Lưu Vân Bạch phất tay, Nha Sát mới cầm bầu rượu lui xuống.
Chờ Nha Sát đi rồi, thái thú phu nhân Hạ Lan mới cau mày nhìn chằm chằm chung rượu trong tay Lưu Vân Bạch, nói: “Ngày mai phải lên đường tới kinh thành, con uống ít rượu thôi.”
“Con biết rồi, mẫu thân.”
Lưu Vân Bạch đảo chung rượu một vòng, tùy tay ném vào ao nước trước mặt. “Ầm” một tiếng, cái ly chìm xuống không thấy đâu.
Hạ Lan ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ, trong ánh mắt bị ngọn lửa thù hận thiêu đốt: “Bạch Nhi, mẫu thân đã sắp không chờ nổi nữa rồi. Vì ngày này, chúng ta đã trả giá quá nhiều, lần này, tuyệt đối không được thất bại!”
Lưu Vân Bạch nhìn nơi xa, đôi mắt đào hoa lập lòe một tia lạnh lẽo.
Không được phép thất bại sao?
Hắn chỉ biết, từ khi hắn chào đời chỉ có một sứ mệnh...
Đó chính là báo thù!