Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 382: Chương 382: Lệ quỷ địa ngục




Khi ấy nàng theo mẫu tử Tô trắc phi hồi kinh không bao lâu, liền nhận được thư Tôn Thúy Nga gửi tới.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ ngắn ngủn: Tây Nhung.

Chỗ người viết thư chỉ viết ba chữ “Người sống sót“.

Người vẫn chưa chết, đã tới Tây Nhung.

Sau đó, không còn tin tức của Tôn Thúy Nga nữa.

Vân trân cho rằng nàng ta sẽ ẩn núp ở Tây Nhung, không ngờ ngay lúc này nàng ta lại trở về.

Nói trở về, Tôn Thúy Nga hiện giờ và Tôn Thúy Nga khi trước có khác biệt rất lớn. Một năm không gặp, thời gian đã khiến nàng ta hoàn toàn thay đổi.

Vân Trân vẫn còn nhớ cái đêm Tôn Thúy Nga rời đi.

Lúc ấy, nàng lừa gạt Tô trắc phi, giúp Tôn Thúy Nga giả chết. Mà đêm đó, sau khi Tôn Thúy Nga ra khỏi mộ, nửa mặt của nàng ta đã bị lửa lớn thiêu hủy, trở nên dữ tợn khủng bố. Nàng ta chỉ mang theo một tay nải, người khoác áo choàng đen, mang theo thù hận biến mất trong đêm tối.

Vân Trân ở trong bóng đêm nhìn Tôn Thúy Nga đi xa.

Mà hiện giờ, Tôn Thúy Nga lần nữa trở về đã thay đổi thành dáng vẻ khác.

Nửa bên mặt bị lửa lớn thiêu hủy đã khỏi hắn. Nhưng Tôn Thúy Nga sau khi khỏi hẳn, dung mạo đã không còn như lúc đầu.

Vì Độc Thủ Y Tiên, Vân Trân chưa bao giờ dám khinh thường y thuật ở thời đại này.

Nàng đoán, có lẽ thời điểm Tôn Thúy Nga trị sẹo trên mặt đã thay đổi dung mạo, hơn nữa khí chất cũng khác trước.

Từ Tôn Thúy Nga thẹn thùng hướng nội, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, thời điểm nhìn người ta, ánh mắt không dám nhìn thẳng, nhưng Tôn Thúy Nga hiện giờ, dục hỏa trùng sinh, ánh mắt đã trở nên lạnh nhạt, sâu như giếng cổ không thấy đáy, khiến người ta cảm thấy không thể nắm bắt.

Dục hỏa trùng sinh.

Vân Trân không biết nàng ta rốt cuộc là phượng hoàng niết bàn trùng sinh, hay ác ma dục hỏa trùng sinh nữa?

...

Nếu không phải Tôn Thúy Nga cố ý để nàng đoán được, chỉ sợ Vân Trân cũng không dám xác định người trước mặt chính là Tôn Thúy Nga. Hiện tại, cho dù phụ mẫu Tôn Thúy Nga còn sống, nàng ta đứng trước mặt bọn họ, e rằng bọn họ cũng không nhận ra.

Tĩnh Lan cư sĩ thấy Tôn Thúy Nga không đáp, đang định gọi Thu tẩu vào mời nàng ta ra ngoài. Đúng lúc này, Vân Trân từ đệm hương bồ đứng dậy, nói với Tĩnh Lan cư sĩ và Mặc Nhiễm: “Nàng ta tới tìm nô tỳ, xin cho nô tỳ rời đi một chút.”

Tĩnh Lan cư sĩ nhìn nàng, lại nhìn người đứng ở cửa, nhíu mày: “Vậy ngươi đi đi. Chuyện của chúng ta, lát nữa rồi nói.”

Vân Trân gật đầu với bà, xoay người ra ngoài.

Tôn Thúy Nga lần nữa kéo mũ áo choàng lên, theo sau.

Vân Trân không nói gì, vẫn luôn đi về phía trước, mãi đến khi xung quanh không còn ai, mới dừng lại.

Nàng quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người trước mặt: “Sao ngươi lại quay về?”

“Bởi vì ta không chịu đựng được, ta muốn báo thù.”

Ở trước mặt Vân Trân, nàng ta không hề che giấu oán hận trong lòng, trầm giọng nói.

Vân Trân nhìn gương mặt chất chứa thù hận của nàng ta, trong hoảng hốt, dường như lại nhìn thấy gương mặt dữ tợn vặn vẹo kia. Chỉ là hiện tại, so với năm đó, thù hận này càng sâu, càng mãnh liệt.

“Một năm nay, hằng đêm ta đều mơ thấy bà ta, mơ thấy chuyện xảy ra trong gian mật thất kia, mơ thấy những con sâu ghê tởm đáng sợ bò trên thân thể ta...” Tôn Thúy Nga lạnh lùng nhìn nàng, “Nếu ngươi biết một năm nay ta đã phải trải qua những gì, cũng sẽ như ta hận bà ta như vậy! Hận không thể uống máu, ăn thịt bà ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.