Sáng sớm hôm sau, đoàn người Triệu Húc khởi hành hồi kinh.
Vì tối qua Nhung Nhung chết bệnh, Tĩnh Lan cư sĩ thương tâm quá độ, thân thể cực kỳ suy yếu. Vân Trân lo Tĩnh Lan cư sĩ xảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn chiếu cố trước giường, không thể đưa tiễn Triệu Húc.
“Triệu tứ, đi thôi.” Liễu Minh Cẩn thấy hắn đứng trước cửa không nhúc nhích, gọi.
Vì Triệu Húc đứng hàng thứ tư, sau khi thân thiết, Liễu Minh Cẩn liền gọi hắn là Triệu tứ.
Triệu Húc nhìn bậc thang dài phía sau, phát hiện vẫn không nhìn thấy người đó. Hắn thở dài, xoay người lên xe ngựa bên cạnh.
Đốc đốc đốc...
Mãi tới khi xe ngựa lăn bánh, Triệu Húc mới đột nhiên phát hiện, đây có lẽ là lần cuối hắn gặp Vân Trân.
Nghĩ vậy, hắn vén màn xe định nhảy xuống.
Nhưng một chân vừa ra ngoài, hắn liền dừng lại, hắn nhớ tới ước định của mình và mẫu phi.
Không thể gặp lại Trân Nhi.
Gặp một lần, gặp hai lần, trước sau vẫn phải chia xa.
So với lãng phí thời gian ở đây, không bằng tranh thủ bồi dưỡng thể lực của mình, để bản thân trở nên lớn mạnh. Chỉ khi hắn thật sự lớn mạnh, mới có thể vĩnh viễn giữ người mình thích ở ngay bên cạnh.
Nghĩ vậy, hắn chậm rãi ngồi xuống.
...
Bên này, chờ tình hình Tĩnh Lan cư sĩ ổn định, Vân Trân mới biết đoàn người Triệu Húc đã đi.
Biết được tin này, nàng sửng sốt mấy giây, sau đó bưng thuốc vào phòng Tĩnh Lan cư sĩ.
Gần trưa, người của Thượng Thanh biệt trang tới.
Có lẽ sau khi Trương Sơn trở về đã bẩm báo tình hình.
Có điều, bọn họ không phải tới đòi người, mà muốn thỉnh tội với Tĩnh Lan cư sĩ vì Trương Sơn trước đó lỗ mãng.
Tĩnh Lan cư sĩ không gặp người của Thượng Thanh biệt trang, chỉ phái phụ nhân bên cạnh gọi là Thu tẩu đi gặp. Thu tẩu đi nhanh rồi quay lại, nói người của Thượng Thanh biệt trang bảo Trân Nhi và Mặc Nhiễm có thể ở lại Thanh Phong Quan mấy ngày.
Tĩnh Lan cư sĩ nghe xong, phất tay cho Thu tẩu lui xuống.
Chờ Thu tẩu đi rồi, Tĩnh Lan cư sĩ nhìn Vân Trân.
“Ta đồng ý chuyện ngươi nói. Ta có thể theo cấc ngươi trở về, vạch trần việc ác của vương phi.”
“Nương nương cho rằng vương gia sẽ tin lời làm chứng của một nha hoàn sao? Huống chi thời điểm xảy ra chuyện năm đó, Mặc Nhiễm tỷ tỷ chỉ mới năm tuổi.”
Hơn nữa, vương phi hoàn toàn có thể nói Mặc Nhiễm vì bị phạt, mang theo oán hận, nên cố ý nói như vậy.
Tĩnh Lan cư sĩ nghe thế, nhíu mày.
Bên cạnh, Mặc Nhiễm cũng hoang mang: “Vậy muội cảm thấy nên làm sao đây?”
Vân Trân thở dài: “Nếu Nhung Nhung còn sống, có lẽ có thể mượn chuyện năm đó vương phi mưu hại mẫu thân của Nhung Nhung để vương gia biết vương phi từng giấu giếm ông ấy, mưu hại con nối dõi của ông ấy. Chuyện này xem như tiền án, sau đó từ từ thu thập thêm nhiều chứng cứ, tốt nhất là khiến La ma ma tự mở miệng. Có điều...”
Có điều, Nhung Nhung đã chết.
Một hài tử chưa từng gặp mặt đã chết cũng giống như chưa từng tồn tại, rất khó đả động Ninh Vương.
Lúc này, chỉ có thể từ những người tham dự việc năm đó tìm cơ hội, nhưng kết quả vẫn sẽ kém một chút.
“Ai nói Nhung Nhung đã chết?”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.
Vân Trân quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ xinh khoác áo choàng đứng đó.
“Ngươi là ai?” Tĩnh Lan cư sĩ hỏi.
Người nọ khẽ cười, kéo mũ choàng trên đầu xuống, để lộ gương mặt đã như từng quen biết.
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó mở to hai mắt, hít sâu một hơi.
Tôn Thúy Nga!
Thế mà là Tôn Thúy Nga!