Triệu Húc dứt lời, mọi người ở đây đều nhìn về phía Lâm đại thúc.
Lâm đại thúc sửng sốt một hồi, vô tội xua tay: “Triệu công tử hỏi ta làm gì? Ta cũng không biết vì sao đám thích khách kia lại ở đây!”
“Có lẽ ông thật sự vô tội.” Triệu Húc nói, “Có điều, để mọi người có thể an tâm, trước mắt chỉ có thể ủy khuất cho ông.”
Triệu Húc nói xong, ám vệ bên cạnh hắn liền tiến lên, trói tay Lâm đại thúc lại.
“Các ngươi...” Lâm đại thúc trừng mắt, thấy bọn họ lúc này đều thống nhất, chỉ đành bất lực lắc đầu, “Thôi được rồi, để các ngài an tâm. Dù sao ta đây trong sạch, không sợ bị các ngài cột lại.”
...
Sau đó bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, thảo luận về lai lịch của thích khách.
Đám thích khách này thân pháp dị, tới vô ảnh đi vô tung, hiển nhiên rất quen thuộc với sa mạc. Nếu không phải thường xuyên hành động ở đây, tuyệt đối không thể nhanh chóng rút lui như vậy.
Thời điểm thích khách giao đấu với họ cũng không dùng hết thân thủ, giống như thử sức, hoặc là cảnh cáo.
Nhưng đám thích khách như vậy ở sa mạc làm gì?
Bọn chúng ở đây, rốt cuộc có âm mưu gì?
Hoặc là, bọn chúng ở đây bảo vệ cái gì?
Liên quan tới bảo tàng của Thương Vương sao?
...
Những điều này, tạm thời bọn họ không thể nào biết.
Muốn có được đáp án, e rằng chỉ có đến Ma Cản thành. . ngôn tình tổng tài
...
Nghỉ ngơi xong, bọn họ tiếp tục lên đường.
Lâm đại thúc vẫn dẫn đường cho họ, nhưng mọi lúc đều bị người của họ thay phiên trông giữ.
Vân Trân lo lắng hành trình phía trường, đồng thời cũng lo cho tình hình sức khỏe của Lệ Vô Ngân, cứ như vậy, nàng ngược lại thiếu cảnh giác với Triệu Húc.
Có khoảnh khắc, nàng còn chủ động đưa bình nước cho Triệu Húc.
Mãi đến khi nàng cảm nhận cổ tay hơi bủn rủn, mới hoàn hồn, nhận ra hành động của mình, đồng thời cũng phát hiện Triệu Húc đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Có lẽ trong lòng nghĩ quá nhiều, bây giờ xoay người đi, chắc chắn sẽ bị Triệu Húc hoài nghi.
Bởi vậy, nàng làm như thuận miệng hỏi.
“Ngài uống không?”
Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm một hồi, sau đó nhận lấy: “Đa tạ.”
Cách đó không xa, Lệ Vô Ngân trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Tay cầm bình nước đột nhiên siết chặt.
“Quỷ cô nương của quý giáo cùng một người A Húc để ý thật sự rất giống nhau.” Lúc này, Lưu Vân Bạch không biết từ khi nào đã tới phía sau hắn, nói, “Tuy rằng Quỷ cô nương luôn mang mặt nạ, không rõ dung mạo của nàng ấy, giọng nói và thân hình đều không giống người ấy, ngay cả một vài động tác nhỏ cũng rất khác, nhưng... Quỷ cô nương lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc. Ta nghĩ, A Húc cũng có cảm giác này...”
Lưu Vân Bạch nói xong, Lệ Vô Ngân dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hắn. Cái liếc mắt đó cực kỳ đáng sợ. Nếu đổi thành kẻ khác, chỉ sợ sớm đã hoảng loạn tới hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Nhưng Lưu Vân Bạch không phải người thường.
Có điều, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lệ Vô Ngân.
...
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Đám khách từng xuất hiện giống như ảo giác của họ, chưa từng quay lại.
Ngày thứ năm vào sa mạc, bọn họ cuối cùng cũng tới Ma Cản thành.