“Ha ha ha ha... Cuối cùng cũng tới! Chúng ta cuối cùng cũng tới Ma Cản thành!”
Bạch Tà kích động quỳ xuống, nắm lấy đất cát, mừng rỡ như điên.
Trong lòng những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
...
Vân Trân nhìn Ma Cản thành trước mặt.
Không, chính xác là di tích của Ma Cản thành.
Bởi vì thành trì từng phồn hoa đã bị năm tháng cùng cát sa mạc vùi lấp. Hiện giờ trước mặt bọn họ chỉ là một tòa thành đổ nát thê lương.
Gió sa mạc thổi qua di tích.
Lạnh căm, bọn họ giống như tới một tòa tử thành, một tòa quỷ thành.
Nguyên nhân chính vì cảm giác hoang văng quạnh quẽ này lại càng khiến người ta nhớ tới sự phồn hoa cùng náo nhiệt của hai trăm năm trước.
Trước sau đối lập chính là thứ thời gian vô tình cướp đi.
“Cuối cùng cũng tới.”
Phía sau, Lưu Vân Bạch cảm khái.
“Nếu đã tới nơi, chúng ta lấy ra mảnh ghép bản đồ của mình, nhìn xem đâu là địa cung cất giấu bảo tàng của Thương Vương.” Triệu Húc lên tiếng.
Nói xong, hắn liền về phía Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân mặt không cảm xúc gật đầu với Vân Trân.
“Mảnh ghép bản đồ của U Minh giáo ở chỗ ta.” Vân Trân nói hết câu, liền từ ống tay áo lấy ra ba tấm mảnh ghép của bản đồ.
Triệu Húc thấy vậy, ánh mắt hơi lập lòe.
“Chúng ta tìm một nơi dừng chân rồi nghiên cứu.” Lưu Vân Bạch đề nghị.
...
Bản đồ bảo tàng của Thương Vương tổng cộng có tám mảnh ghép, trong đó bảy mảnh ghép đều ở trong tay bọn họ, mảnh ghép cuối cùng nằm ở chỗ Nham Nhai sơn trang.
Trước đó, Nham Nhai sơn trang vì bình ổn lửa giận của người trong giang hồ, cho nên đã chủ động chia sẻ mảnh ghép bản đồ trong tay mình cho mọi người, mời bọn họ sao chép lại. Vừa lúc trong tay họ cũng có một phần.
Nói cách khác, hiện giờ tám mảnh ghép bản đồ bảo tàng của Thương Vương đều ở chỗ họ.
Tiếp theo, bọn họ tìm một nơi, bắt đầu nghiên cứu cách vào địa cung của Thương Vương.
Căn cứ vào bản đồ, giữa địa cung của Thương Vương và mặt đất có cửa ra vào. Bọn họ chỉ cần tìm được cánh cửa đó, thì có thể vào địa cung của Thương Vương.
“Xem ra cửa ra vào ở đây!”
Triệu Húc duỗi tay chỉ vào một vị trí trên bản đồ, nói.
Những người khác nhìn nhau, gật đầu.
“Nếu đã vậy, chúng ta lập tức xuất phát.” Lưu Vân Bạch nói.
Bọn họ mỗi người tự lấy mảnh ghép bản đồ của mình về, sau đó dựa vào phương hương trên bản đồ, tới vị trí cửa vào địa cung.
...
“Nhìn xem, chính là nơi đó!”
Không bao lâu, Tiểu Thu đột nhiên chỉ vào một tấm bia đá trước mặt, nói. . Truyện Sủng
Nơi đó xung quanh không có gì, hai trăm năm trước hẳn là một quảng trường. Phía trước quảng trường có tấm bi đá cao ba tầng lâu, bên trên điêu khắc rậm rạp, văn tự xem không hiểu.
Có điều, niên đại xa xăm, tấm bia đá đứng sừng sững trên quảng trường bị mưa gió ăn mòn, chữ viết bên trên sớm đã mơ hồ.
Cho dù là Triệu Húc cũng chỉ có thể thông qua chúng mà đoán rằng đây là tín ngưỡng của người dân Ma Cản thành, có liên quan tới truyền thuyết của một vị thần hoặc ma quỷ.
“Xem ra chính là nơi này.” Triệu Húc vuốt chữ viết trên bia, nói.
Vân Trân ngẩng đầu, nhìn tấm bia đá trước mặt
Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng có cảm giác bất an.
“Chúng ta vào trong thế nào đây?” Lệ Vô Ngân hỏi.
Vừa rồi thời điểm Triệu Húc quan sát tấm bia đá, tả hộ pháp cũng xem xét, không tìm thấy cơ quan vào trong.
Lệ Vô Ngân dứt lời, Vân Trân lần nữa nhìn tấm bia đá.