“Không sao, ta không vội, cứ từ từ đi.”
“Nơi này dễ bị gió thổi lạnh, mời cô nương vào trong ngồi.” Chưởng quầy nói.
Vân Trân gật đầu, đi theo tiểu nhị hiệu thuốc cùng nha hoàn vào trong hiệu thuốc.
Không bao lâu, bọn họ tới một căn phòng.
Vân Trân và nha hoàn vào trong, ngồi xuống.
Người của hiệu thuốc bưng trà vào.
“Ngươi cũng uống trà đi.” Vân Trân đẩy một ly trà tới trước mặt nha hoàn.
Nha hoàn thoái thác.
“Không sao, thời tiết lạnh như vậy, uống ngụm trà nóng làm ấm cơ thể.”
Nha hoàn thấy Vân Trân kiên trì, không tiếp tục cự tuyệt nữa, vội cảm tạ, cầm chung trà lên, nhấp ngụm nhỏ. Qua khoảng nửa khắc, nha hoàn ghé vào bàn, thiếp đi.
Chờ nha hoàn ngủ rồi, Vân Trân liền buông ly trà xuống, nâng bước ra ngoài.
Vẫn là căn phòng gặp mặt trước kia.
Vân Trân ở đó tìm được Bát gia.
Khi ấy, Bát gia đang ngồi uống rượu. Thấy Vân Trân tới, Bát gia gật đầu với nàng: “Vân cô nương tới rồi.”
Vân Trân cười cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt.
“Thích khách đêm đó xông vào tướng quân phủ là các ngươi?” Vân Trân hỏi.
Tuy là hỏi, nhưng trong lòng nàng vô cùng khẳng định.
“Ừ.” Bát gia gật đầu.
“Vậy binh phù của Trấn Bắc quân cũng do các ngươi đánh cắp?” Vân Trân nhíu mày.
“Binh phù? Binh phù gì?” Bát gia cầm chén rượu, quay đầu nhìn Vân Trân.
Vân Trân giật mình, đi đến cái ghế đối diện Bát gia, ngồi xuống.
“Chẳng lẽ Bát gia không biết?” Nàng lạnh giọng.
“Ta biết cái gì, không biết cái gì?” Bát gia hỏi.
Vân Trân nhìn chằm chằm ông ta, không nói nữa.
Thế mà muốn đánh Thái Cực với nàng.
“Bát gia không muốn thừa nhận cũng được.” Vân Trân nói, “Vậy ta đây hỏi ngài chuyện khác. Ngân châm thích khách để lại là Bát gia cố ý sai người làm sao?”
“Câu hỏi của cô nương thật kỳ lạ. Người hành thích nhiều như vậy, tại sao cô nương lại khẳng định ngân châm do người của ta để lại? Có lẽ là mệnh lệnh của công tử, hoặc là những kẻ khác tự mình chủ trương chăng?”
Vân Trân nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Trực giác.” Nàng chỉ nói hai chữ này.
Tuy số lần nàng và Lệ Bạo Tuyết kết giao không nhiều, nhưng với sự hiểu biết của nàng về Lệ Bạo Tuyết, hắn không phải là một người phức tạp. Ngày trước, vì cứu sư phụ hắn, cho nên được phép ở lại Bạo Tuyết trại của họ tìm kiếm thảo dược, sau lại vì mệnh lệnh của sư phụ hắn, bọn họ bội ước công kích ngược lại.
Trong mắt Vân Trân, thật ra Lệ Bạo Tuyết là người đơn giản.
Hắn không có nhiều tâm tư, không giống Lưu Vân Bạch thích chơi đùa người khác như vậy.
Còn về Bát gia...
Bát gia là người phức tạp.
Gặp người thì cười, luôn cho người khác cảm giác ông ta là người dễ ở chung. Nhưng trên thực tế, người này tâm tư phức tạp, rất khó đối phó. Như việc để lại ngân châm vu oan rõ ràng như vậy, không thể là Lệ Bạo Tuyết ra tay, cũng không giống mệnh lệnh của Lưu Vân Bạch, dù sao, trong tay Lưu Vân Bạch còn nắm nhược điểm lớn hơn của nàng.
Thủ đoạn như thế có vẻ là của vị Bát gia trước mặt.
“Người ta hay nói trực giác của nữ nhân rất chuẩn, xem ra không sai.” Bát gia cười cười.
“Vậy Bát gia có mục đích gì?” Vân Trân hỏi.
“Vân cô nương đã đoán tới đây rồi, chẳng lẽ không đoán ra mục đích của ta sao?” Bát gia hỏi lại. Hỏi xong, không đợi Vân Trân đáp, tự ông ta trả lời trước, “Ta à, chẳng qua là có lòng riêng muốn thay công tử giữ cô nương lại thôi.”