Nói xong, Triệu Húc xoay người về thư phòng.
Vân Trân biết hắn có việc của mình.
Đến Bắc địa này gần một năm, Triệu Húc cũng thầm xây dựng thế lực. Lần này binh phù biến mất, sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.
Lúc này nàng đã đoán được vì sao khi ấy Trấn Bắc Hầu muốn đuổi nàng đi.
Dù quan hệ của nàng và Triệu Húc là gì, binh phù mất là chuyện lớn, không thể tùy tiện nhắc tới trước mặt “người ngoài” như nàng.
Có điều...
Vân Trân nhíu mày.
Nàng không rõ tại sao Triệu Húc lại đột nhiên nhắc tới hoa tử vong.
Chẳng lẽ đêm qua ngoại trừ “manh mối” ngân châm, thích khách còn để lại thứ chỉ về phía nàng sao?
Vừa rồi lúc Triệu Húc hỏi chuyện, trong lòng nàng cảm thấy rất không yên, giữa họ giống như đang thử nhau.
Nàng chán ghét cảm giác này.
Nếu đối phương thật sự để lại thứ gì đó, vậy rất có khả năng chỉ về phía họ.
Dù thế nào, nàng đều phải làm rõ chuyện này.
...
Kế tiếp, toàn thành giới nghiêm.
Tướng quân phủ đương nhiên sẽ không công bố chuyện binh phù mất, chỉ nói chuyện thích khách hành thích Trấn Bắc Hầu. Bởi vậy, người trong thành chỉ cho rằng người của tướng quân phủ đang bắt thích khách.
Hai ngày nay, Triệu Húc luôn đi sớm về muộn.
“Vương gia đâu?” Hôm nay, Vân Trân hỏi hạ nhân hầu hạ Triệu Húc.
Triệu Húc tới thành Hỏa Diễm, để Nguyên Bảo ở lại Quán Châu quản lý việc trong phủ. Cho nên, người hầu hạ bên cạnh Triệu Húc trở thành nhi tử của quản sự.
“Hồi phu nhân, vương gia mới ra ngoài. Trước khi đi, vương gia bảo tiểu nhân nhắn với phu nhân, nói hôm nay ngài ấy tới tướng quân phủ có chuyện quan trọng thương nghị với Trấn Bắc Hầu, buổi tối chỉ sợ sẽ về muộn, phu nhân không cần chờ ngài ấy.” Hạ nhân nói.
“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.” Vân Trân gật đầu.
“Vâng.” Người nọ lui xuống.
Vân Trân chậm rãi về phòng.
Không bao lâu, chờ nàng lần nữa xuất hiện, trên người đã khoác thêm áo choàng. Đam Mỹ Hài
“Phu nhân muốn ra ngoài sao?” Nha hoàn thấy vậy, vội chạy tới, dò hỏi.
“Ừ, có thảo dược không đủ dùng, sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa ta tới hiệu thuốc.” Vân Trân vừa đi vừa nói.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Rất nhanh, Vân Trân liền ngồi xe ngựa, rời khỏi chỗ ở.
Nàng vừa đi không bao lâu, lập tức có người truyền tin cho Triệu Húc.
“Lui xuống đi.” Triệu Húc phất tay.
Người báo tin lui xuống.
“Vương gia tin gia phụ rồi đúng không?” Đối diện, Liễu Minh Nhân hỏi.
Triệu Húc nhìn chằm chằm mật hàm trên bàn, không nói gì.
Liễu Minh Nhẫn lại nói: “Xem ra vương gia vẫn không tin. Được thôi, vậy chúng ta chờ đi, xem kế tiếp sẽ có tin gì truyền về.”
...
Vân Trân ngồi xe ngựa tới hiệu thuốc của Bát gia.
Trời lại đổ tuyết.
Nha hoàn căng dù, đỡ Vân Trân xuống xe ngựa.
“Ngươi vào trong tránh tuyết đi.” Nói với xa phu xong, Vân Trân liền cùng nha hoàn vào hiệu thuốc.
Nàng trực tiếp hỏi chưởng quầy một số dược liệu.
“Cô nương, dược liệu người muốn hiện tại hiệu thuốc chúng ta không có, phải vào kho hàng tìm xem. Nếu cô nương không vội, có thể vào trong ngồi chờ.”