Hết câu, đồng tử Vân Trân hơi co rụt lại.
Nàng nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc cho rằng mình không nói rõ, bổ sung: “Chính là loại thuốc có thể khống chế một người, ví dụ như khiến người ta gặp ảo giác, hoặc là không tự chủ mà gặp vấn đề của người khác.”
Hàng lông mi của Vân Trân thoáng run rẩy.
“Có. Thế gian rộng lớn, việc lạ gì cũng có. Có thể khống chế một người không chỉ có thuốc, còn có thực vật đặc biệt hoặc thuật vu cổ. Năm đó khi còn ở Thanh Lương sơn trang, thiếp cùng sư phụ ra ngoài du lịch, lúc đi ngang qua vùng Tây Nam, ở đó phát hiện hoa tử vong tương tự thi hương ma dụ. Hoa tử vong kia tuy vô cùng hôi thối nhưng lại có thể khiến con người gặp ảo giác. Khi ấy lúc mới vào thôn, thiếp thiếu chút nữa trúng chiêu.”
“Trên thế gian này có thực vật thần kỳ như vậy?” Triệu Húc kinh ngạc, “Vậy nếu dùng loại hoa kia làm thuốc thì sao?”
“Công hiệu tăng gấp bội.” Vân Trân trả lời, “Nếu dùng đúng, có thể giống như chàng nói, khống chế một người.”
“Vậy nàng có thể làm ra loại thuốc này không?” Triệu Húc hỏi.
Tay chân Vân Trân lạnh băng, bầu không khí xung quanh đột nhiên giảm mấy độ khiến thân thể nàng tê dại. Nàng cố gắng thể hiện tự nhiên một chút, không được nghĩ nhiều.
Bởi vì nàng biết, giờ phút này Triệu Húc đang nhìn nàng, quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Như trải qua thời gian rất dài, lại như chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Vân Trân từ tan rã dần lấy lại tiêu cự. Nàng nhìn Triệu Húc, trả lời: “Có thể.”
“Vậy sao!” Triệu Húc gật đầu.
Khoảnh khắc đó, nàng phát hiện trong ánh mắt Triệu Húc lóe lên cái gì đó.
“Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?” Vân Trân nhìn hắn, cẩn thận hỏi.
Triệu Húc đưa tay xoay giữa mày, lúc buông tay, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Nàng có biết tối qua tướng quân phủ làm mất thứ gì không?”
Vân Trân lắc đầu.
Triệu Húc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Là binh phù, binh phù của Trấn Bắc quân.”
Cái gì?
Vân Trân mở to hai mắt, không dám tin được.
Binh phù?
Thứ bị mất là binh phù!
Binh phù là thứ điều binh khiển tướng trong quân.
Một khi bị mất, hậu quả không dám tưởng tượng.
Sao... Sao có thể...
Chớp mắt đó, như có tia chớp đánh trúng đầu nàng.
Mớ lộn xộn trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng.
Muốn Hoa Tử Vong, mục đích của Lưu Vân Bạch, thế lực ẩn núp ở thành Hỏa Diễm, còn cả vụ ám sát tối qua, thích khách cố ý để lại ngân châm của nàng ở hiện trường...
Thì ra ngay từ đầu, mục đích của Lưu Vân Bạch là binh phù của Trấn Bắc quân.
Dù hắn bảo nàng luyện thuốc hay phái thích khách ám sát Trấn Bắc Hầu, mục đích của họ chỉ có binh phù.
Một khi chuyện mất binh phù bị lộ, Trấn Bắc Hầu nhất định sẽ bị định tội. Tin tức lan rộng, lòng người hoảng sợ. Mà binh phù bị mất kia như thanh kiếm treo trên đỉnh đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Chuyện này rất nghiêm trọng. Bắt đầu từ tối nay, thành Hỏa Diễm sẽ giới nghiêm. Nếu nàng không có chuyện gì thì đừng tùy tiện đi loạn. Mấy ngày tới, chỉ sợ ta không thể ở bên nàng.” Triệu Húc nói.