“Ngươi nói đi.”
Vân Trân quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc này, bông tuyết bay bay, tựa như năm đó nàng ngồi trên nền tuyết, bên cạnh là Ngụy đại ca đã ngất đi, còn có Nguyên Bảo và Trương ma ma sợ hãi run bần bật.
Khi đó, trời cũng đổ tuyết.
Triệu Húc từ trên xe ngựa nhảy xuống, đầu tiên là nhìn nàng, sau đó nôn nóng chạy về phía Ngụy đại ca.
Tuyết lúc ấy giống hệt bây giờ, rất lớn, bầu không khí cũng rất nặng nề.
Nhưng khi đó, cái nàng nhìn thấy chính là hi vọng.
Mà hiện tại, nàng nhìn thấy sinh mệnh kết thúc.
“Ta hi vọng sau khi ta chết đi, có thể chôn ta dưới gốc hoa đào sau núi, hướng về kinh thành. Sau đó, chuyển một câu của ta đến với chàng, cứ nói duyên phận đời này đã hết, kinh thành dù phồn hoa cũng không bằng giang hồ tùy ý. Chúc chàng tiền đồ rộng mở, hạnh phúc bên hoàng tử phi.”
Giọng của Vân Trân chậm rãi vang lên.
Nhưng lông chim bay giữa bầu trời, có chút nhẹ nhàng, có chút mơ hồ.
Bích Diên cúi đầu, giấu đi ảm đạm trong ánh mắt.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
“Đa tạ.”
Nói xong, Vân Trân nâng tay, muốn một hơi uống cạn ly rượu độc!
Bang.
Khoảnh khắc ly rượu đến bên môi, chất lỏng bên trong sắp trào ra, đột nhiên có một quả đạn châu từ trên xà nhà bắn tới, làm đổ ly rượu trong tay Vân Trân.
Bang.
Ly rượu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
“Ai?” Bích Diên kêu lên một tiếng.
“Bích Diên tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Quả Nhi đứng bên ngoài dẫn theo người mở cửa xông vào.
Khi bọn họ vào, liền thấy một hắc y nhân đứng chắn trước mặt Vân Trân.
“Ám Thất, ngươi làm gì đấy?” Bích Diên quát lớn với ám vệ hắc y.
Ám Thất chắn trước mặt Vân Trân, sắc mặt không vì Bích Diên quát lớn mà thay đổi.
“Phụng lệnh điện hạ, bảo vệ nàng ấy.” Ám Thất mặt không cảm xúc nói.
“Ngươi tránh ra cho ta! Đây là mệnh lệnh của Đức Phi nương nương!” Bích Diên lạnh lùng nói.
“Ám Thất chỉ nghe theo mệnh lệnh của điện hạ.”
“Ngươi...” Bích Diên tức giận nhíu mày.
Ám vệ bên cạnh điện hạ vốn là người Đức Phi nương nương âm thầm huấn luyện để bảo vệ hắn. Trong đó, Ám Thất là người xuất sắc nhất. Sau khi điện hạ bị ám sát ở Giang Nam, Đức Phi nương nương liền giao ám vệ cho điện hạ, hơn nữa hạ lệnh từ nay về sau, ám vệ chỉ có một chủ nhân, đó là điện hạ. Ngoại trừ điện hạ, mệnh lệnh của ai cũng không được nghe theo!
Bích Diên không ngờ giây phút cuối cùng này lại là ám vệ phá hỏng chuyện tốt của nương nương.
Võ công của Ám Thất lợi hại thế nào, Bích Diên biết rất rõ, dùng vũ lực chắc chắn không được.
Vì thế, nàng nhìn Vân Trân.
“Bảo Ám Thất rời đi.
Vân Trân ngẩng đầu: “Ám vệ chỉ nghe theo lệnh của điện hạ, ta cũng không có cách.”
“Ngươi... Ngươi sớm đã biết Ám Thất đang âm thầm bảo vệ ngươi, cho nên mới dám nhận ly rượu độc kia! Ngươi căn bản không muốn uống ly rượu độc kia đúng không?”
Vân Trân không nói gì.
Nàng không phải sớm đã biết, mà là đang đánh cược.
Tuy rằng trước khi rời kinh, Triệu Húc từng nói phái Ám Thất đi theo âm thầm bảo vệ nàng. Nhưng ở chùa Kỳ Sơn khoảng thời gian dài như vậy, nàng chưa từng thấy Ám Thất xuất hiện.
Cho nên, nàng đánh cược.
Nàng đánh cược, Ám Thất liệu có xuất hiện không?
Nàng đang đánh cược thời điểm Đức Phi muốn giết nàng, Triệu Húc muốn bảo vệ nàng, làm ám vệ, Ám Thất rốt cuộc sẽ nghe theo lệnh ai?