Chứ không phải như Bích Diên nói, nàng sớm đã biết Ám Thất sẽ cứu nàng, căn bản không muốn uống ly rượu độc kia.
Nàng chẳng qua đang đánh cược mà thôi.
Nàng cũng không dám chắc.
Nếu cược thua, cùng lắm thì chết.
Bởi vì thời điểm cầm ly rượu, nàng đã chuẩn bị sẽ chết.
...
Bích Diên rời đi.
Mang theo những người đó, mang theo Quả Nhi lòng đầy sợ hãi.
“Đa tạ ngươi.” Vân Trân nói với Ám Thất đứng trước mặt, “Nhưng ta còn một thỉnh cầu, hi vọng ngươi đừng nói chuyện này với điện hạ, ít nhất là trước khi ta hồi kinh.”
Nàng phải hồi kinh.
Vân Trân chuẩn bị hồi kinh.
Nàng không chờ được Triệu Húc quyết định, không bằng tự nàng trở về quyết định thay hắn.
Hơn nữa, Đức Phi nương nương đã muốn giết nàng.
Nếu nàng còn tiếp tục ở đây, không ai dám bảo đảm nàng có thể giống như lần này, tránh được chiêu tiếp theo của Đức Phi.
Nếu không chờ được kết quả, không bằng để nàng trở về, kết thúc với Triệu Húc.
Cũng coi như cáo biệt lần cuối.
“Khụ khụ...” Nàng ôm ngực ho khan.
Vốn tưởng rằng sẽ là ngày này ba năm sau, không ngờ lại tới sớm như vậy.
...
“Vân Trân, ngươi vẫn ổn chứ? Có gặp chuyện gì không?” Tử Thị đẩy cửa chạy vào, bắt lấy tay nàng, lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Vân Trân lắc đầu.
Tử Thị nói nàng xuống bếp lấy đồ ăn, trên đường trở về bị người ta đánh ngất. Chờ tỉnh lại, nàng liền nhận thấy có chỗ không đúng, nên vội vàng chạy đi xem, thấy Vân Trân không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tử Thị, ta định hồi kinh.” Vân Trân nói dự định của nàng với Tử Thị.
Tử Thị nhìn nàng.
Không hỏi nàng vì sao lại đột nhiên muốn về kinh thành.
“Được, ta đây đi chuẩn bị.” Tử Thị gật đầu.
Hôm sau, các nàng thu dọn hành lý, ngồi xe ngựa rời khỏi chùa Kỳ Sơn.
Trên đường chất đầy tuyết đọng, các nàng đi rất chậm.
Trên đường, các nàng gặp một lão bà bà té bị thương.
Vân Trân dừng lại, sai người đỡ lão bà bà lên xe ngựa của các nàng, cho lão bà bà uống nước ấm.
Lão bà bà kể bà ấy nghe nói Bồ Tát ở chùa Kỳ Sơn rất linh, nên mới cố ý tới cầu bình an cho người nhà. Nhưng không ngờ trời lại đổ tuyết, mặt đất rất trơn, bà còn chưa đến chùa Kỳ Sơn, đã ngã xuống đất. Nếu không phải Vân Trân và Tử Thị đi ngang, bà thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Vân Trân và Tử Thị nghe xong, nhìn nhau.
Sau đó, Vân Trân nói với lão bà bà: “Lão nhân gia, trời giá rét thế này, chân bà lại bị thương, chỉ sợ không lên núi Kỳ Sơn được. Không bằng chờ tuyết ngừng, bà lại để người nhà đưa mình đi. Bà ở đâu, bọn cháu đưa bà về.”
Trời bên ngoài đang đổ tuyết, lão bà bà lớn tuổi, thật sự không tiện tiếp tục lên đường.
Tuy nói tâm thành tắc linh, nhưng tuổi tác của bà ấy dù sao cũng đã lớn.
“A, tiểu cô nương nói không sai.” Lão bà bà cảm khái, “Thân thể này đúng là không bằng trước kia. Nếu là quá khứ, chút tuyết này có tính là gì? Lúc còn trẻ, lão thân còn sống trong đất tuyết nửa tháng. Khi đó cũng rất lạnh. Nếu đã vậy, làm phiền hai người.”
“Không phiền.” Vân Trân lắc đầu.
Nàng sốt ruột hồi kinh.
Nhưng đến khi thật sự rời khỏi chùa Kỳ Sơn, nàng lại không còn nóng vội.
Vân Trân hỏi đường lão bà bà.
“Nhà ta cách đây không xa, ở ngay phía trước cách đây vài dặm.” Lão bà bà nói.