“Trong viện của ta cần thêm vài người, ngươi... Đi cùng ta.”
Tôn Thúy Nga nhặt vòng tay vỡ vụng dưới đất lên, ngón tay tùy ý chỉ Vân Trân trong đám người.
Vân Trân sửng sốt, lập tức cúi đầu đi theo Tôn Thúy Nga.
...
Vân Trân đi theo Tôn Thúy Nga tới nơi nàng ta ở.
Đây là lần đầu tiên Vân Trân tới viện của Tôn Thúy Nga.
Nhìn hoa cỏ đầy viện, mỗi một vật trang trí trong phòng, xem ra một năm nay, nàng ta thích ứng với thân phận Triệu Ngọc Nhung không tệ.
Sau khi Vân Trân theo Tôn Thúy Nga vào phòng, Tôn Thúy Nga liền cho nha hoàn lui xuống.
Nơi này chỉ còn lại Vân Trân và Tôn Thúy Nga.
“Ngươi gọi ta tới đây có chuyện gì?” Vân Trân nhìn nàng ta, hỏi.
“A.” Tôn Thúy Nga khẽ cười, “Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể gọi ngươi tới sao?”
Vân Trân nheo mắt, không trả lời.
“Được rồi, ta chỉ muốn hỏi chuyện các ngươi ở Lâm Châu thành.”
Vân Trân nhíu mày nhìn nàng ta.
“Đương nhiên, ngươi biết ta muốn hỏi ai.” Tôn Thúy Nga lại nói.
Vân Trân nhìn nàng ta.
Tôn Thúy Nga cũng không nói gì, trong phòng lập tức rơi vào an tĩnh.
Một lát sau, Vân Trân lên tiếng: “Ngươi đối với Ngụy đại ca...”
Thời gian qua lâu như vậy, trong lúc đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Vân Trân vẫn nhớ rõ mặt Tôn Thúy Nga bị bỏng thế nào...
Nhớ rõ lửa lớn điên cuồng kia...
“Ngươi yên tâm.” Tôn Thúy Nga cười mỉa, “Ta biết bản thân hiện tại có bộ dáng gì. Ta sẽ không chủ động tiếp cận huynh ấy...”
Trong ánh mắt nàng ta có vài phần tự giễu, vài phần cô đơn, vài phần cảm xúc nói không nên lời.
Vân Trân hơi do dự, kể lại chuyện Ngụy Thư Tĩnh mất tích.
Tôn Thúy Nga nghe xong, lập tức phẫn nộ bắt lấy tay nàng: “Cho nên ngươi trở về? Ngươi cứ thế mà trở về? Huynh ấy vì các ngươi, vì ngươi mới ở lại cản phía sau! Sao ngươi có thể vô tình như vậy?”
Bị Tôn Thúy Nga chất vấn, Vân Trân quay đầu, tránh ánh mắt của nàng ta.
Bởi vì trong lòng nàng cũng luôn áy náy bất an.
Nhưng nơi bọn họ có thể tìm đều đã tìm hết, người có thể phái đi đều phái đi cả, cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.
Hiện giờ, bọn họ vẫn để người ở lại Lâm Châu thành tiếp tục tìm Ngụy Thư Tĩnh.
“Nếu huynh ấy xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Dứt lời, Tôn Thúy Nga đẩy nàng ra.
...
Sau khi Tôn Thúy Nga tìm nàng, lại qua hai ngày, Ngụy Thư Tĩnh đột nhiên trở về.
Hôm ấy, nàng làm việc cả ngày, tới tối mới về phòng.
Nàng vừa mở cửa, liền nhìn thấy một hắc y nhân đứng đối diện cửa sổ.
Đợi đối phương xoay người, Vân Trân không nhịn được mà che miệng la lên một tiếng.
“Ngụy đại ca?”
Vân Trân khiếp sợ nhìn người trước mặt, trong lòng kích động không thôi.
Đối diện, Ngụy Thư Tĩnh mặc một bộ hắc y, dáng người đĩnh bạc đứng ở đó. So với trước khi mất tích, Ngụy Thư Tĩnh hiện giờ càng ổn trọng, đồng thời, trong đôi mắt đen nhánh cất chứa vài thứ Vân Trân xem không hiểu.
Trong nháy mắt đó, Ngụy Thư Tĩnh trước mặt này khiến nàng cảm thấy xa lạ.
“Ngụy đại ca, thật sự là huynh sao?”
Vân Trân nhìn y, hỏi.
“Đúng vậy, ta đã trở về.” Ngụy Thư Tĩnh giang rộng hai cánh tay.
Vân Trân tiến lên vài bước, ôm y thật chặt.
Độ ấm từ cơ thể truyền tới nói nàng biết, tất cả đều là sự thật.
Ngụy Thư Tĩnh, thật sự đã trở về.