Đúng như lời Quả Nhi nói, hai ngày sau, Tô Thanh Loan tới kinh thành.
Tô Thanh Loan lần nữa tới Ninh Vương phủ, bớt khoa trương hơn lần đầu rất nhiều.
Đầu năm nay, mẫu thân nàng ta bất hạnh qua đời.
Hiện giờ Tô Thanh Loan thoạt nhìn vô cùng nhu nhược đáng thương.
Vân Trân biết Tô Thanh Loan tới, nhưng không nhìn thấy nàng ta.
Mãi đến tháng tám, nàng mới ở phía sau hoa viên gặp được Tô Thanh Loan.
Lúc ấy, trong hoa viện còn có Triệu Ngọc Dao.
“A, làm hỏng vòng tay của ta rồi muốn đi?” Triệu Ngọc Dao cản đường Tô Thanh Loan, cao giọng.
Trong tay nàng ta cầm vòng ngọc bị gãy làm hai.
“Ngươi nói dối! Căn bản không phải tiểu thư nhà ta làm hỏng! Rõ ràng là tự ngươi làm hỏng, còn vu khống tiểu thư nhà ta!” Nha hoàn Hỉ Nhi của Tô Thanh Loan đứng ra, nói.
“Hỉ Nhi.” Tô Thanh Loan nhíu mày, giữ chặt Hỉ Nhi.
“A, miệng lưỡi nha hoàn này đúng là sắc bén! Mặc Ngọc, dạy dỗ ả quy của của Ninh Vương phủ cho ta!”
Triệu Ngọc Dao dứt lời, liền có một nha hoàn tiếu lệ tiến lên, tát Hỉ Nhi mấy cái.
Hỉ Nhi muốn phản kháng, phía sau lại có hai nha hoàn ấn nàng ta xuống đất, để Mặc Ngọc vả miệng.
“Ngọc Dao tỷ tỷ, Ngọc Dao tỷ tỷ.... Cầu xin tỷ, tha cho Hỉ Nhi đi! Nàng ấy không phải cố ý, nàng ấy chỉ là quá che chở muội...” Tô Thanh Loan bổ nhào vào Triệu Ngọc Dao, cầu xin.
“Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ngươi đúng là mặt dày!” Triệu Ngọc Da đá nàng ta một cái.
“Đại tỷ làm gì vậy?”
Đúng lúc này, Tôn Thúy Nga mang theo nha hoàn tới.
Nha hoàn xung quanh đồng loạt hành lễ với Tôn Thúy Nga, miệng gọi “Nhị tiểu thư“.
Vân Trân quỳ gối trong đám người, khi thấy Tôn Thúy Nga tới, hơi nhíu mày.
“Hừ...” Triệu Ngọc Dao khinh thường trừng mắt, “Ngươi muốn quản ta?”
“Muội muội không dám quản tỷ tỷ.” Tôn Thúy Nga mỉm cười đỡ Tô Thúy Nga dưới đất đứng dậy, “Có điều, chỉ là một chiếc vòng mà thôi, Đại tỷ hà tất phải nổi giận? Nếu Đại tỷ thật sự luyến tiếc, vậy muội muội tặng tỷ một chiếc khác là được.”
Nói rồi, nàng ta muốn cởi chiếc vòng trên cổ tay mình đưa cho Triệu Ngọc Dao.
Triệu Ngọc Dao liếc nhìn vòng tay của nàng ta, giận sôi máu, trực tiếp hất đi.
Lạch cạch.
Vòng tay rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“A!” Tôn Thúy Nga cả kinh kêu lên.
Triệu Ngọc Dao hừ hừ, mặt mang vẻ đắc ý.
Tôn Thúy Nga ôm ngực, thương tâm nhìn Triệu Ngọc Dao: “Đại tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy? Tỷ có biết vòng tay này là phụ vương tặng cho muội không? Phụ vương nói đây là đồ ngự tứ, tỷ thế mà... Thế mà làm vỡ nó... Đại tỷ, tỷ...”
Vừa nghe Tôn Thúy Nga nói như vậy, sắc mặt Triệu Ngọc Dao lập tức thay đổi.
“Đâu liên quan gì tới ta? Rõ ràng là tự ngươi cầm không chắc, làm rơi xuống đất, còn đổ lỗi cho ta!” Triệu Ngọc Dao vội nói, “Ta không nói chuyện với các ngươi nữa, miễn cho lại vu khống ta! Mặc Ngọc, chúng ta đi!”
Dứt lời, Triệu Ngọc Dao vội vã nhanh chóng mang nha hoàn rời đi.
Chờ nàng ta đi rồi, Tôn Thúy Nga nhếch môi cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Đa tạ Ngọc Nhung tỷ tỷ hỗ trợ giải vây.”
Lúc này, Tô Thanh Loan tiến lên, nhún người với nàng ta.
“Thanh Loan muội muội không cần như thế. Ta cũng không thích nhìn tỷ ấy bắt nạt người ta, cho nên mới ra tay mà thôi.” Tôn Thúy Nga nói, “Sau này Thanh Loan muội muội nếu có rảnh thì thường xuyên tới viện của ta ngồi chơi.”
“Được.”
...
Sau đó, Tô Thanh Loan mang theo nha hoàn rời đi.
Tôn Thúy Nga quay đầu, thoáng nhìn qua Vân Trân quỳ trong đám người.