“Trân Nhi cô nương, có thời gian tâm sự không?” Liễu Trản Anh nhìn nàng, hỏi.
Vân Trân sửng sốt một lúc, gật đầu.
Hai người họ tìm một chỗ râm mát trong rừng cây.
Tới rừng cây rồi, Liễu Trản Anh để Tia Chớp tự mình đi chơi.
Mà thất hồng tảo mã của Vân Trân lại đi theo phía sau nàng.
“Ta đã cự tuyết hôn sự với A Húc.” Liễu Trản Anh bỗng lên tiếng.
Vân Trân nhìn nàng ấy.
“Trân Nhi cô nương hình như không hề kinh ngạc?” Liễu Trản Anh cười cười, “Đúng thế, ai bảo ý trúng nhân của A Húc lại là ngươi.”
Vân Trân mở to hai mắt.
“Ha ha ha...” Liễu Trản Anh vỗ tay cười to, nhưng tuy rằng đang cười, ánh mắt lại trở nên bi thương. Nàng ấy dừng lại, nhìn Vân Trân, “Thời điểm ở Lâm Châu thành, ta thấy A Húc vì tìm Vân đại phu kia mà như biến thành một người khác. Lúc ấy, ta đã đoán được, có lẽ hắn đã có người mình thích. Nhưng vì sao lại là Vân đại phu? Bọn họ rõ ràng không có giao thoa gì. Sau này ta mới phát hiện, thì ra Trân Nhi cô nương chính là Vân đại phu kia.”
“Làm sao người biết?” Vân Trân hỏi.
Liễu Trản Anh giơ roi trong tay, chỉ chỉ thất hồng tảo mã phía sau nàng.
“Tuy rằng ngươi cố tình che giấu, nhưng ngươi có thể làm bộ lần đầu thấy nó, nó lại không thể làm bộ lần đầu thấy ngươi. Khi ấy, ta liền cảm thấy nghi hoặc. Ngươi còn nhớ chuyện ta tặng ngươi thất hồng tảo mã không?”
Vân Trân gật đầu.
“Trên thực tế, là ta đua ngựa thua A Húc, hắn đòi ta thất hồng tảo mã.” Liễu Trản Anh nói.
Khi ấy, thật ra nàng không nghĩ nhiều.
Nàng cho rằng Triệu Húc làm người rộng lượng, không muốn khó xử nàng, nên mới đưa ra yêu cầu kia.
Nhưng sau khi đoán được Vân Trân là Vân đại phu, đoán được tình cảm của Triệu Húc dành cho Vân Trân...
Tất cả dường như không còn phức tạp như vậy.
...
Về lai lịch của thất hồng tảo mã, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Nàng không ngờ đó là vì lần đánh cược kia.
Liễu Trản Anh lại hành huyên cùng nàng một lát.
Cuối cùng, thời điểm rời đi, Liễu Trản Anh nhìn nàng, hỏi: “Ngươi sẽ đối tốt với hắn chứ?”
Vân Trân không trả lời.
Liễu Trản Anh cười mỉa: “Người đừng cho là ta cự tuyệt hôn sự thì có nghĩa ta sẽ từ bỏ. Nếu để ta biết ngươi không thật lòng với A Húc, khiến hắn thương tâm, ta chắc chắn sẽ trở về đoạt lại hắn!”
“Người phải đi?” Vân Trân ngạc nhiên.
“Ừ.” Liễu Trản Anh gọi Tia Chớp về, xoay người leo lên, “Nếu nơi này đã không có ai để ta lưu luyến, ta ở lại làm gì?”
...
Hôm ấy từ trại nuôi ngựa trở về không bao lâu, Liễu Trản Anh liền rời đi.
Chuyện này Vân Trân biết được từ miệng Liễu Minh Cẩn.
Nàng kính nể tính cách tiêu sái của Liễu Trản Anh.
Nhưng đồng thời cũng biết phía sau tiêu sái đó không hề tốt đẹp như mọi người tưởng tượng.
Mà ước định giữa nàng và Triệu Húc...
Ít nhất từ bề ngoài, bọn họ đều định thuận theo tự nhiên.
Hôm nay, Quả Nhi đột nhiên tới tìm.
“Ngươi biết không, biểu tiểu thư Tô gia sẽ tới kinh thành!” Quả Nhi nói.
Khi đó, Vân Trân đang chải vuốt lông tóc cho Hắc đại nhân.
Nghe được tin này, tay nàng không cẩn thận ấn xuống lưng nó. Hắc đại nhân tức giận xoay người, cào lên mu bàn tay nàng một cái, sau đó bỏ đi.
“Ngươi không sao chứ?” Quả Nhi hỏi.
“Không sao.” Vân Trân lắc đầu.
Tuy bị cào, nhưng không chảy máu . Truyện Nữ Cường
“À đúng rồi, khi nãy đang nói chuyện của biểu tiểu thư Tô gia. Nghe nói hai ngày nữa sẽ đến.”