Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 163: Chương 163: Nhắc nhở




Tô trắc phi nhắc nhở xong, người bên dưới liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồ cần thiết của Vân Trân không nhiều lắm, chủ yếu là ít dược liệu khó tìm được cùng cuốn y thư Dược Vương Cốc sư phụ để lại mà thôi.

“Meo...”

Ngay thời điểm nàng thu dọn, Hắc đại nhân nhảy lên bàn trước mặt nàng, vẫy đuôi.

Vân Trân cầm lá cây chọc nó, lại bị nó khinh thường quay đầu đi.

“Nuôi ngươi lâu như vậy đúng là phí công, sờ một chút cũng không được.” Vân Trân phồng má, ngón tay xoa xoa cuống lá, cảm khái, “Có điều ta phải theo nương nương quay về kinh thành. Ta đi rồi, ngươi phải làm sao đây?”

Hắc đại nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, nâng chân ưu nhã liếm móng vuốt, giống như muốn nói với nàng, mặc kệ ngươi đi đâu, đều phải hầu hạ bổn đại gia.

“Không được.” Vân Trân lắc đầu.

Thanh Lương sơn trang người ít phòng nhiều, nàng nuôi Hắc đại nhân không sao. Nhưng kinh thành ở vương phủ người nhiều, quy củ càng nhiều, nàng thật sự sợ ngày nào đó Hắc đại nhân chọc giận quý nhân.

Có lẽ nhìn ra Vân Trân không muốn dẫn theo nó, Hắc đại nhân thu lưỡi lại, móng vuốt trực tiếp hướng về phía nàng. Vân Trân “A” một tiếng tránh đi, chờ nàng quay đầu lại, trên bàn nào còn bóng dáng của Hắc đại nhân.

“Tính tình đúng là quá xấu.”

Vân Trân giơ tay sờ mặt.

May mà thời điểm Hắc đại nhân nổi giận với nàng đều nhớ thu móng vuốt bên trong lại, bằng không chỉ sợ nàng sớm đã hủy dung.

Đốc đốc đốc.

Đúng lúc này, có người tới, nói Tô trắc phi tìm nàng.

Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó cảm tạ người nọ, vỗ vỗ bột phấn thảo dược trên người, đến nơi Tô trắc phi ở.

...

Tới viện của Tô trắc phi, vừa lúc bắt gặp Bích Diên tiễn người trung niên từ kinh thành tới rời đi.

Vân Trân lui sang một bên, nhường đường cho họ. Đám người rời đi, nàng mới ngẩng đầu, vào trong.

“Nương nương.” Vân Trân hành lễ.

Nghe thấy động tĩnh, Tô trắc phi ngẩng đầu, cặp mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm: “Sức khỏe Trương ma ma không tốt, không nên đi xa, ta định để lại một người chăm sóc bà ấy. Ngươi cảm thấy trong các nha hoàn, ai thích hợp nhất.”

Vân Trân nghe xong, cúi đầu đáp: “Xuân Trà.”

Vừa dứt lời, khóe miệng Tô trắc phi cong lên: “Không sai, ngươi nghĩ giống ta. Ta định để Xuân Trà ở lại, sau đó dẫn ngươi, Xuân Miêu cùng Quả Nhi hồi kinh. Còn về những người khác, nên phân phát thì phân phát, nên ở lại thì ở lại.”

Nói tới đây, Tô trắc phi không nói nữa.

Nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, Tô trắc phi mới thu lại ánh mắt đánh giá, tiếp tục: “Thế cục ở kinh thành phức tạp, trong Ninh Vương phủ càng phải thận trọng từng bước, một bước đi nhầm, có khả năng sẽ thua hết bàn cờ. Cho nên, ta không chấp nhận nửa điểm sai lầm. Sau khi hồi kinh, ta sẽ an bài ngươi ở góc tối, gặp chuyện quan trọng mới bảo ngươi đi làm...”

...

Vân Trân bụng đầy tâm sự từ viện của Tô trắc phi đi ra, vừa lúc đụng phải Triệu Húc. Lần này, có lẽ lòng đang vướng bận, nàng thế mà quên hành lễ với hắn.

Có điều, Triệu Húc không quá để ý, thời điểm đi tới trước mặt nàng, cố tình thấp giọng: “Sau khi về kinh thành, ta hi vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt, đừng lại nghĩ tới chuyện đi đường tắt. Ninh Vương phủ ở kinh thành không thể so với Thanh Lương sơn trang, nếu gặp phải chuyện gì, ngay cả mẫu phi ta cũng chưa chắc giữ được ngươi.”

Dứt lời, hắn liền nâng bước vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.