Vân Trân nhận lấy nhẫn ban chỉ, Cốt Hùng dẫn theo người rời đi.
Ý thu càng đậm, nơi xa núi rừng như khoác lên áo giác màu vàng. Vận mệnh chú định, dường như có chuyện quan trọng sắp tới.
Triệu Húc cùng Nguyên Bảo đã ở sơn trang hơn một tháng.
Lần này, Tô trắc phi không như quá khứ thúc giục hắn về núi Xích Phong.
Vân Trân lại trở về công việc thường ngày. Những người khác của sơn trang cũng dần dần từ sợ hãi lửa lớn mang tới mà bình tĩnh lại.
Mãi đến khi lá vàng trên cành khô rơi xuống, một phong thư từ Ninh Vương phủ ở kinh thành đưa tới, đánh vỡ sự yên lặng của sơn trang, cũng phá tan trật tự của sáu năm nay.
Hôm đó, Vân Trân đang xem xét chế phẩm làm bằng trúc của thôn dân trong thôn, đột nhiên có người chạy tới nói với nàng, người trong kinh thành tới, Bích Diên cô nương bảo tất cả mọi người trở về.
Người trong kinh thành tới?
Vân Trân sửng sốt.
Trên đường, nàng nghĩ tới rất nhiêu khả năng, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể đoán được.
...
Vân Trân vừa về tới sơn trang liền nghe mọi người nghị luận, nói người ở kinh thành tới muốn đón nương nương và thiếu gia trở về.
Trở về?
Hiển nhiên, tin tức này khiến Vân Trân ngây ra mấy giây.
“Trân Nhi cô nương, sao ngươi còn ở đây? Bích Diên cô nương bảo mọi người tập hợp trong viện.” Đúng lúc này, có người đi qua người nàng, nhắc nhở.
Sau khi cảm tạ, Vân Trân liền chạy tới viện.
Tới nơi, phát hiện đã không ít người ở đây.
Quả Nhi nhìn thấy nàng, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn.
Vân Trân lại nhìn người khác, phát hiện phản ứng của họ còn rõ ràng hơn Quả Nhi, trong ánh mắt, trên mặt, tất cả đều là ý cười.
Quay về kinh thành thật sự khiến bọn họ cao hứng như vậy?
Vân Trân không nhịn được mà nghi hoặc.
Có lẽ vì nàng là du hồn ngoại lai, ở kinh thành cũng chẳng có gì vướng bận, cho nên không cảm thấy vui sướng như họ. Nàng chỉ biết, hai chữ “hồi kinh” có ý nghĩa là, tranh đấu sẽ càng kịch liệt, hoàn cảnh sẽ càng nguy hiểm.
Ở Nam Hoang sáu năm, nàng đã trải qua quá nhiều, thậm chí nhiều lần sinh tử. Nhưng, một khi cuộc sống ở kinh thành mở ra, khoảng thời gian ở Nam Hoang này đối với nàng mà nói sẽ là thời điểm nhàn nhã nhẹ nhàng nhất từ khi xuyên qua.
Chẳng lẽ, bọn họ không ý thức được sao?
Có lẽ vậy.
Nhưng thế thì thế nào?
Có bao nhiêu người tình nguyện ở lại “nơi hoang man” này?
Kinh thành là chốn nguy hiểm, đồng thời cũng có ý nghĩa kỳ ngộ.
Không bao lâu, Tô trắc phi cùng Triệu Húc xuất hiện. Phía sau bọn họ còn có một người trung niên đi theo. Vân Trân đoán, đó hẳn là người từ kinh thành ở vương phủ tới truyền tình.
Sau khi đến, Tô trắc phi nói đơn giản tình hình với mọi người. Đại ý chính là, Ninh Vương tuổi đã lớn, càng tưởng niệm thiên luân chi nhạc. Hôm nọ đột nhiên nhớ tới Tô trắc phi, nhớ tới nhi tử thứ tư lưu lạc bên ngoài, ho nên cố ý phái người tới đón bọn họ về.
Tô trắc phi và Triệu Húc sau khi thương lượng, quyết định mau chóng khởi hành hồi kinh, để Triệu Húc sớm tẫn hiếu trước mặt Ninh Vương.
Vân Trân đứng trong đám người nhìn ánh mắt Tô trắc phi không chút che giấu ý cười, cắn chặt môi.
Xem ra, Tô trắc phi rất muốn trở về nơi đó.
Kế tiếp, Vân Trân lại nhìn Triệu Húc.
Vậy còn hắn?
Không đợi nàng nhìn ra điều gì, tầm mắt của Triệu Húc vừa lúc quét qua đây.
Hai người đều không ngờ sẽ chạm ngay đối phương, không khỏi sửng sốt. Nhưng rất nhanh, Triệu Húc liền lạnh mặt, dời mắt đi trước.
Vân Trân nhìn sườn mặt của Triệu Húc.
Như vậy cũng tốt.
Trở về kinh thành, hắn sẽ quen thêm nhiều người, kết nhiều bằng hữu. Cho dù có một ngày nàng rời đi, hắn rất nhanh có thể thích ứng.