Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1705: Chương 1705: Oán trách




Vân Trân nhìn hắn.

“Bởi vì ta của hiện tại sớm đã không còn là Triệu Húc của bốn năm trước.” Triệu Húc nói, “Nàng bỏ đi lâu như vậy. Nàng lúc này căn bản không hiểu con người hiện tại của ta. Nhưng ta của hiện tại vẫn hiểu nàng của lúc này. Nàng vẫn ích kỷ, lạnh lùng, giẫm đạp tâm ý của ta dưới chân như trước. Dù ta làm gì cho nàng, nàng đều không hề cảm động! Nàng vẫn như bốn năm trước, lãnh khốc vô tình!”

Hai chân Vân Trân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế phía sau.

Nàng nhìn hắn, thở dốc.

Nàng cảm thấy bản thân lúc này nên nói gì đó, nhưng yết hầu giống như bị thứ gì đó chặn lại, đến cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.

Giải thích sao?

Nên giải thích thế nào?

Phản bác?

Hình như phản bác không được.

Dù sao lời Triệu Húc nói hình như đều đúng.

Những việc đó quả thật không phải trùng hợp. Nàng đúng là nghe tin Triệu Húc ngự giá thân chinh nên mới không màng tất cả xuống Nam. Nàng đúng là vì lo cho an nguy của Triệu Húc nên mới vào trong quân. Nàng cũng là vì nghe tin Triệu Húc rơi xuống nước, lo cho hắn nên mới chạy tới Nam Hoang, đến trấn nhỏ này...

Vân Trân biết rõ tất cả không phải trùng hợp.

Vì thế nàng biết nàng không thể phản bác Triệu Húc.

Còn về chuyện hắn nói nàng lãnh khốc vô tình...

Bọn họ đứng trên lập trường đối nghịch nhau.

Nàng có lý do của mình, nhưng Triệu Húc lại không biết những lý do đó. Đứng trên lập trường của Triệu Húc, nàng chính là kẻ lãnh khốc vô tình.

Nàng không muốn phản bác.

Cho nên...

“Bệ hạ nói sao thì là cái đấy vậy.” Vân Trân hít sâu một hơi, lặng lẽ cúi đầu.

Sau câu nói của nàng, Triệu Húc liền biến thành “quân”, mà nàng thành “thảo dân“.

“Trẫm nói gì thì chính là cái đấy?” Triệu Húc nhìn nàng cúi đầu, bật cười, “Vậy trẫm nói nàng máu lạnh vô tình, nói nàng không có trái tim, nói nàng là kẻ lạnh lùng, nói nàng tàn nhẫn... Nàng đều thừa nhận?”

“Đúng vậy, nếu bệ hạ cho rằng thế thì nó chính là thế.” Vân Trân nắm chặt hai tay trên đầu gối, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, “Hiện giờ, bệ hạ là quân, thảo dân chỉ là một người dân tầm thường. Ân oán giữa bệ hạ và thảo dân sớm đã kết thúc bốn năm trước. Hiện tại, đứng trước mặt bệ hạ không còn là ai đó của ngày xưa, mà chỉ là một người dân lấy bốn biển là nhà, một du y giang hồ. Xin bệ hạ tha cho thảo dân, cũng buông tha cho chính bản thân ngài.”

Nói rồi, Vân Trân đứng dậy, quỳ gối dưới chân Triệu Húc, hành lễ.

“Xin bệ hạ thành toàn.” Vân Trân nói.

“Thành toàn?” Triệu Húc nhìn nàng, “Hay cho hai chữ thành toàn!”

Bỗng dưng, Triệu Húc nắm chặt cánh tay nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn mình.

“Vậy những lời nàng từng nói còn tính không? Nếu nàng không trở về, trẫm sẽ coi như không có nàng, sẽ coi A Linh không có mẫu phi. Nhưng hôm nay, nàng đã cố tình quay lại, không chỉ trở về, còn chạy tới dưới mí mắt của trẫm, trêu chọc trẫm. Nàng cảm thấy nàng đã như vậy, lần này trẫm còn sẽ thả nàng đi sao?”

Đồng tử Vân Trân hơi co rụt lại.

“Không, không có khả năng đó! Lần này nàng chủ động rơi vào tay trẫm, quyền chủ động đã giao cho trẫm. Lần này, dù thế nào trẫm cũng sẽ không để nàng ra đi! Lần này, cho dù có trói, trẫm cũng phải trói nàng về hoàng cung. Trẫm muốn cho nàng biết, nàng sai rồi. Dù là bốn năm trước nàng lựa chọn ra đi hay bốn năm sau, những câu trả lời của nàng đều sai rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.