Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1704: Chương 1704: Sai rồi




Tại sao đưa cho hắn?

Thời điểm Triệu Húc hỏi nàng, nàng cũng tự hỏi chính mình.

Tại sao?

Thật ra đáp án rất đơn giản, không phải à?

Muốn cứu hắn.

Vì lo cho hắn.

Do vậy mới nhờ Lý Hổ giao nhẫn ban chỉ cho Triệu Húc. Cho dù lúc sau nhẫn ban chỉ không có bao nhiêu tác dụng.

Vân Trân nhìn hắn, không nói gì.

Bởi vì nàng biết Triệu Húc đoán được đáp án.

Bọn họ đều biết đáp án là gì, nhưng hiện tại Triệu Húc lại một mực muốn nàng trả lời.

“Tại sao lại đưa nó cho ta? Tại sao còn trở về?” Triệu Húc hỏi.

Tại sao đưa cho hắn?

Vấn đề này Triệu Húc biết, nàng cũng biết.

Tại sao còn trở về?

Đây có lẽ mới là điều Triệu Húc muốn biết.

Hắn hỏi.

Vân Trân lại không biết nên trả lời thế nào.

Nàng không phải thật sự không biết nên trả lời thế nào. Nàng biết rõ đáp án, chỉ là nàng cũng hiểu không thể trả lời đáp án ấy được. Có vài lời không thể nói thật. Nói ra, sẽ có rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi, không thể vãn hồi.

Vân Trân biết.

Điều này không rõ là Triệu Húc muốn đáp án gì.

Nếu đã vậy, nàng chỉ có thể cho hắn đáp án thuộc về nàng.

“Muốn về nên về thôi. Cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi, cho nên chu du khắp nơi. Không ngờ cứ thế mà tới nơi này. Thấy nơi này an tĩnh nên muốn tạm thời dừng chân.” Vân Trân bình tĩnh nói.

Nói xong, nàng phát hiện ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng trở nên sắc bén.

“Chỉ là thế?” Không bao lâu, giọng của Triệu Húc vang lên.

“Đúng, chỉ là thế.” Vân Trân gật đầu.

“Chỉ trùng hợp tới Nam Hoang, chỉ trùng hợp gặp quân đội của triều đình, chỉ trùng hợp vào trong quân của ta, chỉ trùng hợp quen thân vệ kia, chỉ trùng hợp bảo hắn đưa nhẫn ban chỉ này cho ta, chỉ trùng hợp tới Nam Hoang, tới trấn nhỏ này... Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp sao?” Càng hỏi, Triệu Húc càng hùng hổ dọa người.

Hắn vừa nói vừa tới gần Vân Trân.

Cuối cùng, mãi đến khi Vân Trân không thể lui nữa, eo đụng vào cạnh bàn phía sau, Triệu Húc mới dừng lại.

“Nàng nói ta nghe xem, có phải có nhiều sự trùng hợp vậy không?” Triệu Húc nhìn nàng, cặp mắt vô cùng sắc bén, “Ngay cả khi ta gặp thám tử trong rừng kia, nàng theo dõi ta cũng là trùng hợp?”

Nghe Triệu Húc nói, Vân Trân mở to hai mắt, lộ vẻ khiếp sợ: “Sao chàng biết...”

Sao hắn lại biết?

Sao lại biết nàng khi ấy đi theo phía sau hắn?

Chẳng lẽ từ lúc ấy hắn đã nhận ra nàng đi theo sao? Nếu vậy, tại sao thời điểm đó hắn không vạch trần nàng? Nếu vậy, chuyện nàng theo dõi hắn tới trấn nhỏ này hắn cũng biết?

Nếu vậy, hắn vẫn mặc kệ nàng sao?

Cho tới bây giờ, lúc nàng định rời khỏi nơi này, hắn mới tới?

Nếu ngay từ đầu hắn đã biết nàng theo sau, vậy thứ hắn muốn rốt cuộc là gì? Hôm nay hắn xuất hiện ở đây rốt cuộc là muốn làm gì?

“Nàng hẳn rất kinh ngạc, không ngờ ta lại biết đúng không?” Triệu Húc nhìn ra sự khiếp sợ trong ánh mắt của nàng, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.