Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1203: Chương 1203: Ra cửa quan




Nếu kể những chuyện này cho sư phụ nghe, có lẽ sư phụ sẽ cầm bầu rượu gõ đầu nàng.

Học y, có người lòng mang thiên hạ, muốn cứu tử phù thương (*); có kẻ vì kế thừa gia tộc, không thể không học; còn lại là những người vì mưu sinh.

(*) Cứu tử phù thương (救死扶伤): cứu người sắp chết, dìu người bị thương (ngụ ý chỉ tinh thần cao quý, tận tụy, hết lòng với bệnh nhân của ngành y)

Nhưng những điều này đều có kết quả.

Nhưng đối với Vân Trân mà nói cũng có ý nghĩa, chính là tự chuốc lấy phiền phức.

Cho nên nàng rốt cuộc sao lại học y?

Để tự hại mình?

Nhưng nếu không tinh thông y thuật và độc thuật, chỉ sợ nàng cũng không sống đến bây giờ. Người nàng để ý sớm đã không còn.

Có lợi có hại.

Nếu muốn phân biệt rõ ràng, sợ là rất khó.

Cho nên có đôi khi, nàng thật sự hâm mộ sư phụ Độc Thủ Y tiên của nàng.

Bởi vì Độc Thủ Y Tiên cứu người hoàn toàn dựa vào tâm trạng.

Tâm trạng tốt thì cứu, nhìn thuận mắt thì cứu.

Nàng có phải cũng nên học cách “thoải mái” hơn không?

Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi lắc đầu.

“Khụ khụ khụ...” Nàng ôm ngực, tiếng ho đứt quãng.

Hai tháng sau, có còn sống trên thế gian này không nàng còn không biết, nào có tâm tình suy nghĩ thứ khác?

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

“Đến cửa quan rồi.” Phía trước truyền tới tiếng của Lệ Vô Ngân.

Lệ Vô Ngân vươn tay vén màn, nhìn ra bên ngoài. Trước mặt là đội ngũ xếp hàng dài, trước nữa là trạm kiểm soát. Tại trạm kiểm soát, quân đội đóng giữ của Vân Hán Quốc đang kiểm tra giấy thông hành.

Giấy thông hành, sáng sớm bọn họ đã chuẩn bị.

Cho nên, hiện tại chỉ có thể chờ.

May mà đội ngũ tuy dài, nhưng vẫn chậm rãi đi về phía trước.

Qua khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới lượt họ.

“Ai? Ra quan ngoại làm gì?” Quan viên phụ trách trạm kiểm soát hỏi.

Lệ Vô Ngân giao giấy thông hành ra, trả lời: “Ra ngoài du lịch.”

Quan viên nghe vậy, nhìn Lệ Vô Ngân, lại đọc giấy thông hành cẩn thận, không phát hiện vấn đề gì, liền phất tay cho họ qua.

Đốc đốc đốc.

Xe ngựa đi qua trạm kiểm soát.

Cứ như thế, bọn họ ra khỏi Vân Hán Quốc.

Vân Trân dựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cổng lớn trạm kiểm soát xa dần.

Trong lòng Vân Trân bỗng theo đó tràn ngập phiền muộn.

Bởi vì nàng không biết bản thân còn cơ hội lần nữa trở về nơi này không.

Có lẽ có.

Có lẽ không.

Tất cả, chỉ đành nghe theo mệnh trời.

Sư phụ nàng nghe nóng được tin tức của thần y đã ẩn cư nhiều năm.

Nếu không phải lần này sư phụ được mời đến Bắc địa, vô tình biết tin tức của người nọ, sợ rằng ti hi vọng cuối cùng này của nàng cũng không có.

“Đừng nghĩ nữa.” Đúng lúc này, giọng của Độc Thủ Y Tiên từ phía đối diện vang lên. Vân Trân quay đầu nhìn ông, nghe ông nói, “Vận mệnh đã có ông trời an bài. Nếu ông trời đã có thể để ta ở Bắc địa xa ngoài ngàn dặm nghe được tin tức của người nó, có lẽ ông ấy cũng không muốn con chết như vậy.”

“Con hiểu, sư phụ.” Vân Trân gật đầu.

Nàng hiểu, nàng chỉ là không buông bỏ được, không thể như trước đây bình tĩnh đối mặt với cái chết.

Có lẽ vì trong bụng có một đứa nhỏ.

Ban đầu lúc mang thai, nàng không có cảm giác gì. Nhưng sau khi hài tử được ba tháng, bụng càng ngày càng lớn, nàng như lập tức có cảm giác sắp làm mẫu thân.

Cảm giác này khiến nàng có hơi hoảng hốt, có hơi mơ hồ, khổ sở, cũng có chút vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.