Ban đêm, bọn họ ngủ lại khách điếm.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ trả phòng, tiếp tục lên đường.
Trên xe ngựa, Vân Trân phát hiện Độc Thủ Y Tiên có thêm một cái tay nải, liền hỏi ông đó là gì.
“À, tiền khám bệnh.” Độc Thủ Y Tiên dựa vào xe, hờ hững nói.
Tiền khám bệnh?
Vân Trân sửng sốt.
“Của cửa hàng Hoàng Phù sao?” Nàng hỏi.
Vân Trân cho rằng phòng cho khách tối qua là tiền khám bệnh.
“Chắc không phải con nghĩ hai gian phòng buổi tối bọn họ nhường cho chúng ta là tiền khám bệnh đấy chứ?” Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, bật cười, “Nha đầu, sao con cổ hủ thế hả! Con cho rằng đối với người cửa hàng Hoàng Phủ, mạng mà lão nhân con cứu đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Vấn đề này... Nhưng...”
“Con đó, con có biết trong thiên hạ này nghề gì dễ kiếm tiền nhất không?” Độc Thủ Y Tiên hỏi.
Vân Trân nhìn ông, không đáp.
Nàng biết, sư phụ hỏi như vậy không phải thật sự muốn nàng trả lời.
Quả nhiên, vừa hỏi xong, Độc Thủ Y Tiên liền nói: “Trong thiên hạ này, nghề dễ kiếm tiền nhất chính là đại phu. Đại phu y thuật càng cao mình, tiền kiếm được sẽ càng nhiều. Bởi vì trên thế gian này, thứ con người không dám vứt bỏ nhất chính là tính mạng. Cho nên đối với con người, tính mạng rất đáng giá. Nếu có thể dùng tiền mua được mạng, dù có bỏ ra tất cả gia sản bọn họ cũng không tiếc. Do đó, vi sư lấy thân phận người từng trải nói con biết, sau này nếu còn gặp chuyện tương tự, tuyệt đối không thể khách khí. Nên nhận thì cứ nhận. Dù sao đối với một số người mà nói, tiền không phải vật quan trọng nhất. Con sau này đó, đừng có ngốc như vậy. Con dù sao cũng là đồ đệ của Độc Thủ Y Tiên ta, đã xuất sư nhiều năm rồi cũng chẳng thấy con tạo dựng danh tiếng trên giang hồ, ngược lại còn hay xem bệnh miễn phí...”
Nói rồi, Độc Thủ Y Tiên lại bắt đầu lải nhải.
Vân Trân vốn không để trong lòng, nhưng nghĩ lại mấy năm mình hành y, hình như đúng là “càng ngày càng kém“.
Mấy năm đầu theo sư phụ học y, vì là học đồ, cũng không phải làm gì. Sau đó, theo mẫu tử Đức Phi về kinh thành, nàng bị sắp xếp tới Hồi Xuân Đường bắt mạch. Tuy làm song song hai việc, nhưng nàng chỉ nhận tiền công của nha hoàn quét rác.
Chẳng qua khi ấy nàng còn bị Đức Phi khống chế, thân bất do kỷ, ngồi khám ở Hồi Xuân Đường, thay Đức Phi tạo quan hệ với những người bệnh, ngoài ra còn trả ân tình Đức Phi để sư phụ dạy nàng y thuật.
Sau đó là Liễu lão phu nhân trúng độc, nàng tới Sư Đà Lĩnh lấy thuốc, thiếu chút mất mạng không nói, còn bị Đức Phi nghi ngờ...
Kế tiếp là Thái Hậu trúng độc.
Nàng ra mặt giải độc cho Thái Hậu, lại bị vu oan, nhốt vào thiên lao, mạng thiếu chút cũng mất.
Sau nữa là Triệu Húc trúng Từ Bi Độ.
Tuy rằng là nàng cam tâm tình nguyện, nhưng việc “cứu người” này hình như cũng phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Trước đó không lâu, nàng còn ra tay cứu Liễu Trản Anh.
Nhưng Liễu Trản Anh không chỉ không cảm kích, ngược lại còn muốn phóng hỏa thiêu nàng.
Cẩn thận ngẫm lại, những người mấy năm nay nàng cứu, hình như đều cứu được, nhưng bản thân lại rơi vào kết cục không tốt. Ngoại trừ lần đó cứu Vương Kỳ Lân, vô tình thu nhận đồ đệ.