Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 894: Chương 894: Thân phận thật sự




“Rốt cuộc là gì?” Hắn lại hỏi.

Vân Trân nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Bởi vì chuyện này liên lụy rất nhiều người.

Lừa gạt, giấu giếm...

Phải nói từ đâu đây?

Nếu kể, chỉ sợ phải bắt đầu từ nha hoàn Tôn Thúy Nga của Thanh Lương sơn trang...

“Điện hạ có còn nhớ năm đó ở Thanh Lương sơn trang, có một buổi tối sơn trang bốc cháy, điện hạ và Ngụy đại ca xông vào đám cháy, cứu nô tỳ và một nha hoàn khác tên Tôn Thúy Nga không?”

Nghe Vân Trân kể, trong đầu Triệu Húc chậm rãi nhớ lại chuyện năm đó.

Cho dù đã qua nhiều năm, nhưng cảnh tượng ngày ấy vẫn như ở ngay trước mặt, muốn quên cũng không quên được. Triệu Húc không thể quên được cảm giác kinh hoảng khi biết Vân Trân bị nhốt trong biển lửa, cũng không quên được bộ mặt “ác độc không muốn để ai biết” của nàng hắn thấy trong mật thất...

Bởi vì chuyện đó, lại liên lụy tới rất nhiều chuyện khác.

Thời điểm Triệu Húc nhớ lại, Vân Trân cũng hồi tưởng chuyện xảy ra khi đó.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Triệu Húc.

Cho dù nàng biết những điều đó đều do Tô trắc phi cố tình dẫn đường, nhưng kế tiếp quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện không tốt.

Vân Trân nhíu mày, gạt bỏ những việc không vui ra khỏi đầu, nói: “Sau đó, nương nương hạ lệnh nô tỳ giết Tôn Thúy Nga. Có điều, nô tỳ không ra tay, mà dùng thuốc giả chết qua mặt Bích Diên và nương nương, khiến họ cho rằng Tôn Thúy Nga đã chết. Chờ họ chôn Tôn Thúy Nga xong, nô tỳ nhân lúc trời tối không có ai, đào Tôn Thúy Châu ra, thả nàng đi.”

Vân Trân không nói lý do nàng cứu Tôn Thúy Nga.

Tương tự, Triệu Húc cũng không hỏi.

Dù sao có một số việc, không biết sẽ nhẹ nhàng hơn.

“Sau khi Tôn Thúy Nga đi thì sao? Có liên quan gì đến Ngọc Nhung hoàng muội và Ma Đà vương tử?” Triệu Húc kìm nén tâm trạng nặng nề, hỏi Vân Trân.

“Đương nhiên có liên quan.”

Vân Trân dựa vào vách tường, nhìn hắn. Không biết có phải ảo giác của Triệu Húc hay không, hắn luôn cảm thấy thời điểm Vân Trân kể những chuyện này, ánh mắt mang đến cảm giác quái dị.

Nhưng rất nhanh, hắn đã không kịp tự hỏi đó là gì, bởi vì chuyện Vân Trân kể tiếp khiến hắn giật mình.

“Bởi vì Tôn Thúy Nga chính là Triệu Ngọc Nhung.” Vân Trân nói.

Vân Trân nói xong, qua thật lâu, Triệu Húc mới tìm về giọng của mình: “Nàng nói cái gì?”

Giọng hắn có hơi mơ hồ.

Tôn Thúy Nga là Triệu Ngọc Nhung?

Triệu Ngọc Nhung là Tôn Thúy Nga?

Việc này, sao có thể?

Tạm thời không nói vấn đề khác, chỉ riêng con người Tôn Thúy Nga!

Tuy rằng Triệu Húc không có ấn tượng quá sâu, nhưng tốt xấu gì thời điểm ở Thanh Lương sơn trang, hắn có biết nàng ta.

Bởi vậy, nếu Triệu Ngọc Nhung chính là Tôn Thúy Nga, cho dù hắn nhận ra, vậy những người khác năm đó ở Thanh Lương sơn trang khi gặp lại Tôn Thúy Nga, khẳng định sẽ nhận ra.

Nhưng Triệu Ngọc Nhung hiện tại nào còn chút bóng dáng của Tôn Thúy Nga?

“Đúng là có hơi khó tin.”

Vân Trân dựa vào vách tường, nói. Nàng lúc này rất khó chịu, cả người không còn sức, y phục trên người dính dính, nàng đoán chắc là miệng vết thương nứt ra rồi. Cho nên hiện tại, nàng không dám lộn xộn, chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại.

“Nhưng đây là sự thật.” Vân Trân nhìn hắn, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.