Vân Trân nói xong, đại lao lần nữa rơi vào an tĩnh hồi lâu.
Nửa ngày sau, Triệu Húc mới nhìn nàng, nhíu mày hỏi: “Nếu nàng ta không phải Ngọc Nhung hoàng muội, vậy Ngọc Nhung hoàng muội thật sự đang ở đâu?”
“Chết rồi.” Vân Trân nắm chặt tay, cố gắng để bản thân không ngất đi ngay lúc này, “Chết ở Thanh Phong quan.”
Khi ấy, bọn họ cũng hết cách.
Triệu Ngọc Nhung thật sự đã chết, nếu Hiền Phi còn tiếp tục ở Thanh Phong Quan, bà ấy sẽ không thể báo thù cho hài tử của mình, báo thù cho Triệu Ngọc Nhung được. Muốn báo thù, nhất định phải về Ninh Vương phủ ngay lúc đó!
Mà cơ hội trở về Ninh Vương phủ chính là Triệu Ngọc Nhung.
Nhưng Triệu Ngọc Nhung đã chết, chết bởi độc dược của Vương Hoàng Hậu.
Mà vừa lúc Tôn Thúy Nga xuất hiện ở Thanh Phong Quan.
Bọn họ không còn cách nào khác, mới đồng ý để Tôn Thúy Nga giả làm Triệu Ngọc Nhung, chỉ là không ngờ sau đó sẽ xảy ra quá nhiều chuyện.
...
Nghe nàng kể, Triệu Húc không biết nên nói họ to gan làm bậy, hay là nói Vương Hoàng Hậu tâm địa độc ác?
“Năm đó, sau khi rời khỏi Nam Hoang, Tôn Thúy Nga có viết cho nô tỳ một phong thư.” Vân Trân cúi đầu, nói, “Trong thư viết, nàng ta tạm thời ẩn núp ở Tây Nhung, đến khi trở về kinh thành, nàng ta đã biến thành bộ dáng của hiện tại.”
Vân Trân không biết Triệu Ngọc Nhung đã gặp chuyện gì ở Tây Nhung, nàng ta sao có thể “đổi mặt”, sao có thể biết thuật vu cổ?
Nàng nói với Triệu Húc
Triệu Húc nói với nàng Ma Đà Vương từng lén uy hiếp “Triệu Ngọc Nhung”, mà “Triệu Ngọc Nhung” khi ấy hiển nhiên rất tức giận.
Vân Trân thử nghĩ, có thể khiến Triệu Ngọc Nhung giận mà không dám nói, có lẽ chỉ có quá khứ nàng ta là Tôn Thúy Nga.
Nếu Ma Đà vương tử dùng sự thật này uy hiếp nàng ta, vậy lần đầu bọn họ gặp mặt khẳng định không ở kinh thành, mà là ở Tây Nhung, trong khoảng thời gian Tôn Thúy Nga biến mất.
Cũng chính vì vậy, Vân Trân mới nói bí mật cất giấu nhiều năm với Triệu Húc.
Nàng không muốn tự hỏi, sau khi biết chân tướng, Triệu Húc sẽ nghĩ gì về nàng.
Cảm thấy nàng rắp tâm hại người?
Từ khi ở Thanh Lương sơn trang đã có lòng muốn gây rối?
Hay là cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm?
Huyết mạch hoàng thất quan trọng thế nào?
Sao nàng dám lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, lừa gạt thiên hạ?
...
Dù sao, nghĩ gì cũng được.
Hắn nghĩ gì về nàng, ngay lúc này nàng không muốn quản.
“Điện hạ, nô tỳ đã nói mọi việc với ngài.” Vân Trân ngẩng đầu nhìn đèn dầu mờ nhạt treo ở cửa nhà tù, run rẩy nói, “Tiếp theo nên làm thế nào, nô tỳ tin điện hạ tự có quyết định.”
“Nàng...” Triệu Húc siết chặt hai tay, nhìn nàng chằm chằm, “Nàng không sợ ta bẩm báo việc này với phụ hoàng sao?”
Sao có thể cả gan làm loạn như thế?
Rốt cuộc là ai cho nàng lá gan dám phạm tội tày trời như vậy?
Nàng có biết đây là tội khi quân không! Là tội lớn tru di cửu tộc!
Nếu để phụ hoàng biết, cái đầu của nàng, cho dù là ta cũng không giữ được!
Triệu Húc nhìn nàng, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay.
Đúng là quá to gan!
“Nô tỳ nói rồi. Chuyện này điện hạ muốn xử trí thế nào đều nghe theo điện hạ. Còn về nô tỳ...”
Công chúa thật giả?
Lẫn lộn huyết mạch hoàng thất?
Nếu thân phận thật sự của Triệu Ngọc Nhung bại lộ, “tòng phạm” như nàng cũng không thể trốn thoát.