Nói?
Nói từ đâu?
Vân Trân nhíu mày, không vội vã lên tiếng.
Lưu Vân Bạch không nóng vội, hắn có rất nhiều thời gian, nhưng Vân Trân lại không như vậy.
Nếu không sớm trở về, chỉ sợ nàng sẽ chuốc lấy phiền phức.
Lưu Vân Bạch tin rằng điểm này bản thân Vân Trân vô cùng rõ ràng.
“Ta cũng không biết thích khách sẽ tới đây.” Vân Trân nghĩ nghĩ, đầu tiên phủ sạch hiềm nghi của mình, thấy Lưu Vân Bạch không tin, nàng thở dài, nói, “Có một số việc, ta không thể nói với ngài. Bằng không, kết cục của ta sẽ rất thảm. Điều duy nhất ta có thể nói với ngài chính là, có người muốn giết ngài!”
“Ha...” Lưu Vân Bạch nghe xong, khẽ cười một tiếng, nhướng mày, “Ngươi không cảm thấy lời này của ngươi giống như không nói sao? Thích khách đã tới rồi, ngay cả kẻ ngốc cũng đoán được có người muốn ta chết!”
Nói tới đây, Lưu Vân Bạch nhìn cánh tay bị thương của mình: “Nếu ngươi không thể cung cấp ít tin tức hữu dụng, ta đây chỉ có thể...”
Chỉ có thể thế nào?
Lưu Vân Bạch không nói hết, Vân Trân cũng không muốn đoán.
Nàng chỉ cần biết, Lưu Vân Bạch đang uy hiếp nàng là được.
“Sao hả? Nói nghe xem!”
Vân Trân nhìn hắn chằm chằm, theo bản năng cắn môi, cân nhắc một hồi, nói: “Có người đã biết bí mật của ngài.”
“Bí mật?”
“Chính là bí mật mà ngài che giấu.” Nói tới đây, nàng bổ sung một câu, “Ta nghĩ, chính là nguyên nhân ngài đến kinh thành.”
Vân Trân nói xong, nét không để ý trên Lưu Vân Bạch lập tức biến mất.
...
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Vân Trân rời đi.
Vân Trân đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Lưu Vân Bạch và Nha Sát.
Từ khi Vân Trân nói xong câu đó, Lưu Vân Bạch giống như hoàn toàn thay đổi, chìm vào thế giới của mình.
“Chủ nhân.” Nha Sát nhìn Lưu Vân Bạch, “Có cần thuộc hay ngay bây giờ đi...”
“Không cần.” Lưu Vân Bạch giơ tay, ngăn cản, “Ta biết người nọ là ai.”
“Vậy...” Nha Sát dò hỏi, “Thuộc hạ thay chủ nhân đi giết người nọ.”
“Đừng vội.” Lưu Vân Bạch lắc đầu, rất nhanh, trong đôi mắt liễm diễm đào hoa kia hiện lên một tia sát khí băng hàn, “Không cần sốt ruột. Đối phương ra tay trước, chứng tỏ bà ta kiêng kị sự tồn tại của ta. Nếu bây giờ bà ta đã tự tay giao cơ hội cho ta, ta đây sao không lợi dụng cho tốt?”
...
Sau khi rời thuyền, Vân Trân lên xe ngựa dừng bên hồ, về thành.
Trên đường, nàng chau mày, trong đầu rất hỗn loạn.
Đầu tiên là thân phận thật sự của Lưu Vân Bạch, sau đó là cuộc ám sát trên thuyền hôm nay, còn cả suy nghĩ của Tô trắc phi...
Hôm qua vừa có kết quả giám định, hôm nay thích khách liền tới.
Nhìn ra được, Tô trắc phi vô cùng kiêng kị sự tồn tại của Lưu Vân Bạch.
Có điều, việc này có thể lý giải.
Ninh Vương vốn dĩ có năm nhi tử, hai nhi tử đã chết, một người què, một người biến thành tên ngốc. Hiện tại, Ninh Vương chỉ còn một nhi tử hoàn hảo là Triệu Húc, Triệu Húc còn là người rất tranh đua.
Tuy rằng bề ngoài Ninh Vương chưa nói gì, nhưng mọi người đều đoán, tương lai, vị trí thế tử của Ninh Vương phủ có khả năng rơi vào tay Tứ thiếu gia Triệu Húc.
Hiện giờ, đột nhiên xuất hiện một Lưu Vân Bạch.
Bằng sự yêu thích của Ninh Vương đối với Lưu Vân Bạch, chỉ sợ vị trí thế tử của vương phủ này còn biến số rất lớn.
Mà Lưu Vân Bạch bên kia, hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Nếu không, hắn sẽ không trong cuộc ám sát hôm nay toàn thân rút lui.
...