Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 306: Chương 306: Thích khách




Thì ra chiều hôm qua, Lưu Vân Bạch từ tửu lâu hồi phủ, thời điểm đi ngang qua ngõ nhỏ, đột nhiên có mười mấy thích khách che mặt xuất hiện. Bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, tuy rằng đã có Nha Sát yểm hộ, nhưng cánh tay hắn vẫn bị thương.

“Sau khi cánh tay của ngươi bị thương, đối phương có làm ra chuyện gì kỳ lạ không?” Vân Trân hỏi.

Kỳ lạ?

Nha Sát nhìn Lưu Vân Bạch.

Lưu Vân Bạch gật đầu: “Có thích khách dùng khăn tay lau miệng vết thương của ta một chút.”

Xong việc hắn đã kiểm tra, không phát hiện vết thương bị người ta hạ độc, cho nên cũng không quá chú ý.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Vân Bạch nhẹ nhàng rút tay về, hỏi.

Vân Trân vẫn không thể tin vào suy đoán của mình.

Nhưng nếu không phải, vậy sao lại trùng hợp như vậy?

Lưu Vân Bạch ngay chiều hôm qua bị nhân sĩ không rõ tập kích!

Buổi tối Tô trắc phi liền mang máu tới, vừa lúc đã qua pha loãng!

Chỉ là... Chỉ là...

Nếu nói hai người giám định tối qua có một người là Lưu Vân Bạch, vậy người còn lại là ai?

Nghĩ đến đây, trong đầu nàng lập tức nhớ tới một người.

Ninh Vương!

Không, sao có thể...

Ninh Vương và Lưu Vân Bạch?

Lúc này, nàng không khỏi nhớ lại thời điểm ở Kỳ Sơn, Ninh Vương đối với Lưu Vân Bạch vượt qua yêu thích bình thường.

Chẳng lẽ...

“Ngài...” Vân Trân ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. Đột nhiên, nàng như nhớ tới gì đó, vội nhảy xuống ghế, nói với Lưu Vân Bạch, “Rời khỏi đây! Ngài mau rời khỏi đây!”

“Cái...”

Lưu Vân Bạch còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, ôm Vân Trân tránh đi.

Vân Trân còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chờ nàng đứng vững, quay đầu, mới phát hiện thì ra chỗ bọn họ vừa đứng có một mũi tên nhọn cắm thẳng.

Lập tức, cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn chân tràn lên xương sống.

“Chủ nhân, đi mau!”

Lúc này, Nha Sát đã rút kiểm ra, che chắn trước mặt Lưu Vân Bạch.

Nàng ấy vừa dứt lời, lại có mũi tên từ bên ngoài bắn vào.

Nha Sát vung kiếm cản tên bay tới.

“Đi!” Lưu Vân Bạch nói với nàng ấy một tiếng, liền kéo Vân Trân ra ngoài.

Nhưng, Vân Trân lại không muốn đi với hắn.

Lưu Vân Bạch không nhiều lời, trực tiếp giơ tay đánh sau ót nàng, Vân Trân lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình còn ở trên thuyền.

Giờ phút này, nàng đang nằm trên giường.

Nàng đang muốn ngồi dậy, phát hiện bên ngoài có người nói chuyện.

Có điều, âm thanh quá nhỏ, nàng không nghe rõ lắm.

Không bao lâu, liền có người rời đi.

Đồng thời, cũng có người đi về phía nàng.

Còn chưa nghĩ ra đối sách, nàng đã đụng phải đôi mắt của Lưu Vân Bạch.

Thấy người xuất hiện là Lưu Vân Bạch, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.

Có điều rất nhanh, nàng mới ý thức được rằng, Lưu Vân Bạch càng khó đối phó.

“Ngươi muốn tâm sự với ta không?” Hai tay Lưu Vân Bạch ôm vai, đứng dựa vào bình phong, đúng là bức tranh đẹp.

Nhưng Vân Trân căn bản không có tâm tình thưởng thức.

“Nói cái gì?” Nàng quyết định giả ngu.

Không bao lâu, liền có người rời đi.

Lưu Vân Bạch thấy thế, khẽ cười, đôi mắt đào hoa kia cười như không cười mà nhìn nàng: “Ngươi không muốn tâm sự với ta, vậy ta đi tìm chủ tử của ngươi tâm sự, tâm sự mấy ngày trước...”

“Được rồi!” Vân Trân trừng mắt.

Giờ phút này, nàng thật sự hối hận một giây trước khi thích khách xuất hiện đã theo bản năng nhắc nhở Lưu Vân Bạch.

Hiện tại, chỉ sợ càng khó che giấu.

...

Một lát sau, Vân Trân cùng Lưu Vân Bạch ở bên ngoài, mặt đối mặt ngồi xuống.

“Nói xem, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?” Lưu Vân Bạch nhìn nàng, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.