“Bệ hạ có chỉ, hiện tại ôn dịch hoành hành, dân chúng lầm than. Đặc biệt từ trong số tội nhân ở Vĩnh Hạng chọn ra hai mười người theo Lục hoàng tử đi xem xét tình hình ở trại dịch bệnh, chờ sai khiến. Đợi dịch bệnh được giải quyết, thiên hạ yên ổn, người đi theo đều được luận công ban thưởng, giải trừ tội danh, khôi phục lương tịch. Khâm thử!”
Nội thị truyền chỉ đứng giữa Vĩnh Hạng tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế.
Vân Trân quỳ trong đám người, cùng người xung quanh kêu “Vạn tuế vạn tuế“. Lãnh đại nhân cung kính nhận thánh chỉ trong tay nội thị, sau đó tự mình tiễn nội thị truyền chỉ đi.
Chờ Lãnh đại nhân và nội thị đều đi rồi, trong viện như muốn nổ tung.
“Trời ạ! Chỉ cần đi theo là có thể thoát khỏi Vĩnh Hạng.”
“Ngươi có phải cao hứng sớm quá không? Rõ ràng là lấy mạng đổi mạng!”
“Đúng vậy. Ngươi muốn khôi phục lương tịch, trước hết phải có mạng sống sót trở về.”
“Ta nói rồi, ôn dịch kia rất đáng sợ, chỉ đứng nhìn từ xa cũng sẽ bị lây bệnh.”
Theo sự bàn tán của mọi người, bầu không khí trong viện từ kích động biến thành đáng buồn.
Đi tới trại dịch tương đương với cửu tử nhất sinh.
Chỉ cần nhiễm bệnh, chắc chắn sẽ chết.
“Các ngươi ai muốn đi?” Lúc này, Lãnh đại nhân tiễn nội thị đi đã quay lại, hỏi cung nữ quỳ trong sân, “Chỉ cần đi, sau khi trở về sẽ có thể rời khỏi Vĩnh Hạng! Ta thấy trong số các ngươi không phải có mấy người ngày thường đều nằm mơ muốn rời khỏi đây sao? Sao hiện tại không có động tĩnh gì hả?”
Lãnh đại nhân vừa dứt lời, người bên dưới vẫn không ai đứng ra.
“Như vậy đi, ta cho các ngươi thời gian một ngày suy xét. Giờ này ngày mai, nếu không có ai đi, vậy ta chỉ có thể chỉ đích danh.”
Dứt lời, Lãnh đại nhân phất tay áo bỏ đi.
“Các ngươi trở về suy nghĩ đi. Nghĩ kỹ rồi thì tới chỗ ta và Trương quản sự đăng ký.” Lưu quản sự nói.
Nói xong, người bên dưới cũng lục tục rời đi.
“Các ngươi có ai muốn đi không?”
Về phòng, có người ngồi ở mép giường, ôm đầu gối hỏi.
Vân Trân không nhìn những người khác, bởi vì nàng biết, nàng nhất định sẽ đi.
Nàng tới trại dịch bệnh không phải vì muốn rời khỏi Vĩnh Hạng, cũng không phải vì được khen ngợi, nàng chỉ là vì Triệu Húc, nàng muốn ngay lúc này ở bên cạnh hắn, đề phòng mọi chuyện.
“Ta đi.”
Vân Trân không ngờ, người đầu tiên lên tiếng thế mà là Phiến Nhi. Nàng quay đầu, thấy Phiến Nhu vô cùng kiên định.
“Ta muốn rời khỏi Vĩnh Hạng! Ta từng này tuổi còn chưa được trông thấy thế giới bên ngoài, cho dù có chết, ta cũng muốn ra ngoài xem.”
“Vậy Tử Thị thì sao?” Có người hỏi Tử Thị.
La Chước nghe xong, cũng căng thẳng nhìn nàng ấy.
Tử Thị nheo mắt, kiên định nói: “Ta cũng đi.”
Vân Trân không khỏi nhớ lại những lời Tử Thị nói ở căn cứ bí mật của Phiến Nhu.
Nàng ấy muốn ra ngoài, có lẽ để thay người nhà lật lại bản án.
“Ta cũng đi.” Vân Trân nói.
...
Cuối cùng, trong phòng ngoại trừ Vân Trân, Tử Thị cùng Phiến Nhu tỏ rõ quyết tâm sẽ đi trại dịch bệnh, những người còn lại đều im lặng.
Vân Trân tò mò nhìn La Chước.
Có điều, La Chước lại hoảng loạn cúi đầu.
Buổi tối, Tử Thị nói với nàng và Phiến Nhu đừng hỏi La Chước.
Ngày đó, phụ thân La Chước vì phụ thân Tử Thị mà chịu liên lụy, hiện tại, La Chước không muốn đi cũng có thể thông cảm.
Phiến Nhu nghe vậy, mắng một câu “Kẻ nhát gan“.