Hôm sau, thời điểm tập hợp trong viện, La Chước cũng không đi cùng các nàng.
Nghe nói chiều qua, có người nhìn thấy La Chước lén đi tìm Trương quản sự hối lộ, nói đừng ghi tên nàng ta.
Phiến Nhu nghe xong, mắng nàng ta là kẻ vô ơn.
Vân Trân nhìn Tử Thị, giữ chặt Phiến Nhu.
“Ai có chí nấy, tùy nàng ấy vậy.” Vân Trân lắc đầu.
Phiến Nhu cũng nhìn Tử Thị, hừ một tiếng, không nói nữa.
Chờ tới sân, La Chước là một trong những người đến cuối. Lúc tới, nàng ta cũng không đứng cùng các nàng. Sắc mặt Phiến Nhu càng trở nên khó coi.
Các nàng tới không bao lâu, Lãnh đại nhân cũng tới.
“Ta đọc danh sách những người sẽ đi trại bệnh dịch, người có tên thì ra đứng bên cạnh. Phiến Nhu, Lâm Phương, Tử Thị, Vân Trân...” Lãnh đại nhân đọc danh sách trong tay.
Vân Trân nghe đến tên mình, liền đứng ra ngoài.
Những người bị gọi phía sau lộ rõ sự tuyệt vọng.
“Người cuối cùng, La Chước.”
Thời điểm Lãnh đại nhân đọc đến tên La Chước, Vân Trân thấy sắc mặt La Chước lập tức trắng bệch.
La Chước ôm ngực, cuống quít nhìn Trương quản sự.
Nhưng Trương quản sự lại không thèm nhìn nàng ta.
Chỉ có Phi Ương đứng bên cạnh bắt đầu cười châm chọc.
Ngay lập tức, La Chước hiểu ra mọi việc.
Là Phi Ương!
Là Phi Ương động tay chân!
Tức khắc, cả người nàng ta lạnh như băng, cảm thấy tứ chi không còn là của mình.
“La Chước? La Chước là ai? Mau đứng ra!” Lãnh đại nhân gọi. . Truyện Quan Trường
“Lãnh đại nhân, La Chước ở đây!” Trong đám người có kẻ kéo tay La Chước, đẩy ra ngoài.
La Chước lảo đảo mấy cái, dừng lại, vừa lúc đứng trước mặt Tử Thị và Phiến Nhu.
Phiến Nhu trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó quay đầu đi.
Chỉ có Tử Thị nắm tay La Chước, lại bị La Chước né tránh.
...
Danh sách người đi trại bệnh dịch đã xác định.
Lãnh đại nhân cho các nàng nửa canh giờ trở về thu dọn hành lý.
Nửa canh giờ sau, mọi người tập hợp ở cửa Vĩnh Hạng.
“Xuất cung, không thể tùy tiện đi lại, cũng không được hỏi nhiều, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, trong lòng các ngươi tự cân nhắc. Bằng không, cái mạng nhỏ sẽ không còn.” Trước khi xuất phát, Lãnh đại nhân dặn dò các nàng.
“Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp.
Sau đó, các nàng bị đưa đến cửa cung.
Tới nơi, mọi người cùng thái y và học đồ của Thái Y Viện lên xe ngựa, ra khỏi thành.
Trên đường, Vân Trân vén màn xe lên xem, phát hiện đường phố phồn vinh ngày xưa hiện giờ đã trở nên quạnh quẽ, càng đi phía cổng thành, người càng ít.
Chờ tới cổng thành, trời còn chưa tối, cổng thành đã đóng chặt.
Người đi trước đoàn xe giao ra lệnh bài, thị vệ thấy vậy mới mở cửa hông, cho bọn họ đi. Bọn họ vừa ra ngoài, cánh cổng phía sau lập tức đóng lại.
“Hu hu hu, ta sợ...”
“Ta cũng vậy.”
“Liệu chúng ta có chết hay không...”
Trong xe, các nữ hài tử xúm xít vào nhau, lo lắng cho vận mệnh của mình.
Vân Trân nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.
Dần dần, tường thành cách họ ngày càng xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy.
Đoàn xe lại đi thêm một lát, mới dừng lại.
Bên ngoài có người kêu các nàng xuống xe.
Vân Trân đi xuống, thế mà phát hiện tòa viện trước có chút quen mắt.
Lạc Khê biệt trang?
Đây là Lạc Khê biệt trang nằm ở ngoại ô của Liễu gia đúng không?
Có điều hiện tại, bảng hiệu treo trên cửa Lạc Khê biệt trang đã đổi thành ba chữ “Trại bệnh dịch“.