Thợ trang điểm đang giúp Tử Thị trang điểm, bối tóc tân nương. Hỉ nương đứng cạnh dạy nàng lễ nghi trong hôn lễ. Tuy rằng những điều này hỉ nương đã nói trước, nhưng Tử Thị hôm nay có hơi căng thẳng, chỗ nào quên liền nhờ hỉ nương nói lại.
Vân Trân ngồi bên cạnh cùng nàng ấy.
Nhìn Tử Thị căng thẳng lại vui sướng, lòng nàng cũng cao hứng.
Thì ra đây là cảm giác của tân nương.
Đúng là xinh đẹp!
Trang điểm đẹp, mặc hỉ phục đẹp, sau đó gả cho người mình yêu nhất...
Nhìn nhìn, Vân Trân không khỏi mê mang.
Mãi đến khi Tử Thị trang điểm xong, đẩy nàng một cái, nàng mới hoàn hồn.
“Ngươi đang nghĩ gì đó?” Tử Thị hỏi nàng.
Vân Trân mỉm cười: “Chỉ là cảm thấy ngươi hôm nay quá đẹp, không khỏi nhìn đến mất tập trung.
“Ngươi đó...” Tử Thị thẹn thùng, chọc chọc nàng mấy cái.
“Được rồi, tân nương tử, ở đây còn mấy chỗ cần người ghi nhớ. Lát nữa nhớ đi đúng đường, tuyệt đối đừng...” Lúc này, hỉ nương đi tới, cười nói.
Vân Trân cười nhìn Tử Thị, bảo nàng ấy cẩn thận lắng nghe.
...
Trời gần sáng, hỉ nương dẫn người ra ngoài xem mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi.
“Ngươi muốn ăn gì không?” Vân Trân đưa một miếng điểm tâm cho Tử Thị, “Ta nghe nói cả ngày hôm nay tân nương tử không được ăn gì, phải chờ tới tối, lấy khăn hỉ xuống, uống rượu giao bôi xong mới có thể ăn một chút.”
“Trước khi ngươi tới, ta đã ăn rồi.” Tuy nói vậy, Tử Thị vẫn nhận điểm tâm Vân Trân đưa qua.
“Nếu ngươi đã ăn rồi, sao còn lấy của ta?” Vân Trân hỏi.
“Ai bảo điểm tâm ngươi làm ngon như vậy? Mỗi lần đưa qua đều khiến ta đói bụng.” Tử Thị cười nói.
Vân Trân cũng cười.
“Vậy ngươi ăn nhanh đi. Hỉ nương trở về mà thấy, thế nào cũng lải nhải một trận.”
“Không đâu.” Tử Thị nhướng mày.
Có điều, tuy miệng nói như vậy, nhưng Tử Thị lại hành động rất nhanh. Trước khi hỉ nương trở về, nàng ấy đã ăn điểm tâm xong, lại bảo nha hoàn bên cạnh trang điểm lại giúp mình.
Thời điểm hỉ nương tiến vào, hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường.
Vân Trân và Tử Thị nhìn nhau, nở nụ cười.
“Được rồi, tân nương tử, mau chuẩn bị đi, tân lang sắp đến đón người rồi, mau chuẩn bị thôi.”
Hỉ nương nói xong, trong phòng lại bận rộn lên.
Mọi thứ rõ ràng đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng vừa rốt cuộc, mọi người đều cảm thấy chưa chuẩn bị gì cả, bên này cái này tìm không thấy, bên kia hình như thiếu trang sức, tóm lại vô cùng hỗn loạn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cao hứng.
Coi như là khúc nhạc đệm nhỏ của hạnh phúc đi.
Không bao lâu, Chiến Sơn Hà cùng đội ngũ đón dâu tới.
Vân Trân đeo khăn hỉ cho Tử Thị, sau đó cùng vú nuôi của Tào gia đưa nàng ra ngoài. Vân Trân theo sau, nhìn Chiến Sơn Hà xuống ngựa, bế Tử Thị lên kiệu hoa.
Tử Thị lên kiệu hoa, khua chiêng gõ trống, rất náo nhiệt.
Vân Trân nhìn kiệu hoa đi xa, đột nhiên cảm thấy mặt ướt đẫm. Đưa tay sờ, nàng mới phát hiện đó là nước mắt.
Thật tốt quá.
Nhất định phải càng hạnh phúc đấy!
...
Chờ Vân Trân đuổi nơi thành thân, bên kia đã sắp bái đường.
Tử Thị và Chiến Sơn Hà không chọn thành thân ở Trấn Bắc Hầu phủ.