Vân Trân nhìn hắn, lặng lẽ nghe.
“Tính toán của phụ hoàng ta không chắc được. Nhưng theo ta, phụ hoàng có ý định để Chiến tướng quân làm thống soái Trấn Bắc quân.”
“Giao Trấn Bắc quân cho Chiến tướng quân? Ý là muốn Chiến tướng quân tiếp nhận vị trí của Trấn Bắc Hầu sao?“. Truyện Tổng Tài
“Ừ.” Triệu Húc gật đầu, “Có lẽ suy nghĩ của phụ hoàng là tuy Chiến tướng quân thân thiết với Liễu gia, nhưng dù sao cũng không phải người Liễu gia, vẫn có khoảng cách với họ. Đồng thời, ngoại trừ Liễu Minh Nhẫn, không còn ai quen thuộc Trấn Bắc quân hơn Chiến tướng quân. Gã có năng lực thống soái, cũng có lòng trung thành, ngoại trừ gã, hình như không còn ai thích hợp hơn.”
Có vài chỗ Triệu Húc không nói trực tiếp.
Dù sao người đang ngồi trên long ỷ kia là phụ hoàng hắn, hắn không thể ở trước mặt người khác nói phụ hoàng mình không phải. Có điều dù hắn không nói rõ, Vân Trân vẫn có thể nghe ra ý của hoàng đế.
Có lẽ suy nghĩ của hoàng đế chính là Chiến Sơn Hà vốn dĩ không phải người Liễu gia, nếu châm ngòi ở giữa, khiến gã và Liễu gia xảy ra mâu thuẫn...
Có lẽ không cần tốn công cũng thu được một viên đại tướng về tay mình.
Ban đầu, ông ta định tứ hôn Triệu Ngọc Nhung cho Chiến Sơn Hà chính vì muốn kéo Chiến Sơn Hà về phía mình, ít nhất cũng có thứ có thể kiềm chế Chiến Sơn Hà.
Nhưng Chiến Sơn Hà lại không tiếp chiêu của ông ta.
Cho nên khi ấy hoàng đế mới tức giận như vậy.
May mà hiện tại, Chiến Sơn Hà đồng ý thành thân, người cưới tuy không phải nữ nhi của hoàng đế, nhưng Tử Thị cũng là Thanh Hiếu huyện chúa hoàng đế thân phòng. Cả nhà Tào thị cũng coi như trung nghĩa, không có khả năng phản bội ông ta, hoàng đế có thể lấy lui làm tiến. Chỉ cần có thứ gì đó có thể kiềm chế Chiến Sơn Hà là được.
Bàn tính của hoàng đế đã thành công.
Mà trước mắt với Chiến Sơn Hà mà nói cũng coi như theo nhu cầu.
Nếu gã thật sự chấp chưởng Trấn Bắc quân, ít nhất trong thời gian nhiệm kỳ, gã có thể che chở Liễu gia. Mà đối với bá tánh Bắc địa mà nói, Chiến Sơn Hà và người Liễu gia thật ra chẳng có khác biệt, bọn họ đều che chở Bắc địa, ngăn cản người Nhung xâm nhập.
“Vậy sau khi bọn họ thành thân, có lẽ bệ hạ sẽ tuyên bố để Chiến tướng quân đưa Tử Thị về Bắc địa.” Vân Trân nói.
“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là vậy. Có điều, còn phải chờ chút thời gian.”
Sẽ không có sự cố.
Trong lòng Vân Trân thầm nói.
Kinh thành nhìn thì phồn vinh, trên thực tế đối với những người như họ lại không phải nơi tốt để về. Vẫn là rời khỏi kinh thành, cách xa nơi này, tốt nhất mãi mãi đừng trở lại. Bước lên miếng đất này, đồng nghĩa với việc tranh đấu không ngừng, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, duy trì cảnh giác, không được thả lỏng.
“Chúng ta cũng sẽ tốt mà.” Triệu Húc từ phía sau ôm lấy nàng.
Vân Trân gật đầu.
Sẽ.
Đều sẽ tốt.
Cho dù không vì bọn họ, cũng phải vì A Linh và Tiểu Từ, phải cho chúng hoàn cảnh trưởng thành càng nhẹ nhàng càng tốt.
...
Đêm nay đối với vài người mà nói lại quá dài, đối với vài người thì quá nhanh. Nhưng dù thế nào, hôm sau khi mặt trời ló dạng, mọi thứ vẫn cứ như theo lẽ thường mà bắt đầu.
Hôn lễ của Tử Thị và Chiến Sơn Hà cũng cử hành theo lẽ thường.
Hôm nay, trời chưa sáng Vân Trân đã ra ngoài, tới Tào trạch. Khi đó, Tử Thị cũng đã xuống giường, bắt đầu trang điểm.