Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1637: Chương 1637: Thừa nhận




“Bệ hạ, nương nương đang ở trong khách điếm.” Ám Ngũ bẩm báo với Triệu Húc.

Triệu Húc xoay người xuống ngựa, ném roi cho người phía sau.

Trước khi bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn khách điếm sừng sững đứng trước mặt, tâm tình thế mà bình tĩnh đến dị thường.

“Bệ hạ, nguy hiểm.” Có thị vệ thấy Triệu Húc muốn vào, vội khuyên.

Triệu Húc liếc nhìn thị vệ.

Đối diện với ánh mắt của hắn, thị vệ không dám cử động.

“Người ở bên trong là nương nương, nương nương sẽ không thương tổn bệ hạ.” Ám Ngũ nói.

Ám Ngũ và Ám Thất trước đây theo Triệu Húc tới Bắc địa. Thời điểm ở Bắc địa, bọn họ cũng từng được Triệu Húc phái đến bên cạnh Vân Trân, bảo vệ nàng. Về nàng, bọn họ cũng khá hiểu, cho nên mới xen mồm ngay lúc này.

Triệu Húc không trách cứ.

Hắn nhìn khách điếm trước mặt, sau đó nhấc chân vào trong.

Thị vệ theo sau hắn.

Khi hắn bước vào khách điếm, phát hiện ở đại đường khách điếm có người của trà xá. Triệu Húc không quen biết họ, nhưng cũng mấy ngày nay những người này đã giúp Vân Trân bỏ trốn.

Sau khi thấy Triệu Húc, người của trà xá không hề lộ vẻ đề phòng, thậm chí khi Triệu Húc lên lầu, cũng không ngăn cản. Có lẽ, bọn họ đã được lệnh của ai đó. Mà thị vệ phía sau Triệu Húc cũng bị hắn để lại ở đại đường dưới lầu.

...

Rất nhanh, Triệu Húc đã lên lầu.

Có một gian phòng dành cho khách không đóng cửa, giống như đang chờ hắn tới.

Kẽo kẹt.

Triệu Húc đẩy cánh cửa đóng hờ, đi vào.

Hắn liền nhìn thấy người đứng trước cửa sổ.

Nghe tiếng bước chân, Vân Trân cũng quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của hắn.

Mấy ngày Vân Trân mất tích, Triệu Húc vô cùng nhớ nàng, vốn định sau khi tìm được nàng, nhất định phải ôm nàng thật chặt. Trên đường tới khách điếm, thậm chí trước khi đẩy cánh cửa kia ra, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Nhưng khi hắn nhìn vào mắt Vân Trân, tất cả dường như liền thay đổi.

Bởi vì đôi mắt kia của Vân Trân.

Trong đôi mắt kia là xa cách cùng lạnh nhạt.

Đây là điều Triệu Húc chưa từng trải qua.

“Ngài đến rồi.” Vân Trân lên tiếng trước.

Giọng nàng có hơi lạnh.

“Muốn ngồi không?” Vân Trân hỏi, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, “Có thể ngồi bên kia.”

Triệu Húc không nhúc nhích.

“À, không ngồi đúng không, vậy tùy ngài.” Vân Trân nói.

“Trân Nhi...” Triệu Húc khàn giọng gọi.

“Mong bệ hạ dẹp cái tên này đi.” Vân Trân lạnh lùng ngắt lời hắn, “Trên thế gian này xưa nay chưa từng có Trân Nhi. Xem ra thứ ta giấu trong ám cách bệ hạ đã thấy rồi.”

“Mấy thứ đó, không phải...” Triệu Húc nhíu mày.

“Không, là ta để lại muốn cho bệ hạ xem.” Vân Trân khẽ cười, “Khi ấy ta để lại mấy thứ đó chẳng qua là mong sau khi biết được chân tướng, bệ hạ có thể niệm tình cảm ngày xưa, tha cho ta, đừng truy cứu nữa. Nhưng hiển nhiên, là ta sai rồi. Bệ hạ hình như không có ý định tha cho ta. Mấy ngày nay, truy binh đúng là không ít.”

“Trẫm không có...” Triệu Húc thống khổ, “Trân Nhi, tại sao nàng phải nói chuyện với trẫm như vậy? Đây rõ ràng không phải nàng...”

“Đừng tiến lên trước!” Đột nhiên, Vân Trân rút bội kiếm treo trên cửa sổ, dùng mũi kiếm chỉ vào Triệu Húc, lạnh giọng quát, “Ta đã nói rồi, ta không phải 'Trân Nhi'! Trên thế gian này, xưa nay chưa từng có con người 'Trân Nhi'! Chẳng lẽ ngài còn muốn lừa người dối mình sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.