Chẳng lẽ người xuống xe ngựa kia là con nuôi Vương gia tìm cho vương phi.
“Thật không ngờ vương phi thế mà vẫn chưa từ bỏ!” Quả Nhi cảm thán.
Qua mấy năm trưởng thành, Quả Nhi cũng không còn là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết trước kia. Gần đây, nàng đi theo làm việc bên cạnh Bích Diên, nhìn nhiều, cũng sẽ biết nhiều.
Vân Trân lắc đầu, không nói gì thêm.
...
Thời điểm Vân Trân gặp lại đứa con nuôi kia là vào tết Trung Thu.
Ngày thứ ba gã tới ninh Vương phủ, Ninh Vương liền nhận gã là nhi tử, ban tên Triệu Kỳ, hơn nữa còn kịp trước Trung Thu đưa tên gã vào danh sách tông thân hoàng thất.
Từ đây, Triệu Kỳ cũng chính thức trở thành chủ tử trong Ninh Vương phủ.
Tết Trung Thu hôm nay, Ninh Vương mở tiệc trong phủ.
Trong yến hội, Ninh Vương giới thiệu thân phận của Triệu Kỳ trước mặt mọi người, xem như thừa nhận thân phận của gã.
Sau đó, Triệu Kỳ ở trong yến hội đối đáp một phen, có lễ có độ, khí chất nhẹ nhàng, khiến Ninh Vương vô cùng hài lòng. Vương phi và người của Vương gia đương nhiên cũng cao hứng.
Buổi tối, khách khứa tan, trong yến hội chỉ còn người của Ninh Vương phủ.
Mọi người ngồi bên nhau, thiếu vài phần câu thúc.
Triệu Ngọc Dao ăn mặc lộng lẫy lên sân khấu vẽ tranh, khiến Ninh Vương vô cùng cao hứng, ban thưởng không ít.
Triệu Ngọc Dao biểu diễn xong, đến lượt Tôn Thúy Nga.
Một năm nay, Tôn Thúy Nga khổ luyện cầm kỹ, định đàn một khúc.
...
Đêm đó, vốn dĩ nên là Quả Nhi đi theo hầu hạ Tô trắc phi.
Kết quả không ngờ, buổi sáng nàng ấy ăn quá nhiều, tới tội bụng không thoải mái, trong lúc vội vội vàng vàng, chỉ biết nhờ Vân Trân thay mình đưa áo choàng tới cho Tô trắc phi.
Thời điểm Vân Trân tới, vừa lúc Tôn Thúy Nga đang khảy đàn.
Nàng vốn dĩ định nhẹ nhàng đi vào, giao cho Bích Diên đứng sau Tô trắc phi, liền rời đi. Nhưng không ngờ vừa tới, Tôn Thúy Nga liền gặp sai sót, đàn sai hai âm, khiến Triệu Ngọc Dao cười nhạo.
“Phụ vương.” Tôn Thúy Nga quỳ xuống, thỉnh tội với Ninh Vương.
Ninh Vương đang muốn nói “Không sao”, kết quả Triệu Ngọc Dao bên cạnh liền lên tiếng.
“Nhị muội sao thế? Chỉ đàn một khúc mà cũng có thể đàn sai sao?” Triệu Ngọc Dao che miệng, cười khẽ, “Nếu cầm kỹ đã không tốt, vậy trở về tập luyện rồi hãy biểu diễn cho mọi người xem. May mà hôm nay ở đây đều là người nhà, nếu đổi thành trường hợp ở bên ngoài, cầm kỹ của muội muội như vậy, mất mặt không chỉ muội muội, mà còn cả Ninh Vương phủ chúng ta.”
Triệu Ngọc Dao vừa dứt lời, nơi này không ít người cũng cười.
“Cầm kỹ của muội muội quả thật không tốt.” Sắc mặt Tôn Thúy Nga không hề thay đổi, “Nhưng vừa rồi xuất hiện sai sót không phải muội muội không thể đàn tốt một khúc này, là vì nhìn thấy một người. Muội muội từng nghe người đó đàn một khúc, tự biết cầm kỹ mình thua kém, cho nên không dám ở trước mặt nàng ấy múa rìu qua mắt thợ.”
Vừa nghe Tôn Thúy Nga nói như vậy, người ở đây lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
“Ngọc Nhung, người nọ là ai?” Ngay cả Ninh Vương cũng không nhịn được mà hỏi.
Vân Trân ôm áo choàng của Tô trắc phi, sắp đến phía sau bà ta.
Giờ phút này, trong lòng vô cớ cảm thấy bất an.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tôn Thúy Nga liền ngước mắt nhìn nàng.
Bỏ qua ánh mắt cự tuyệt của Vân Trân, Tôn Thúy Nga mỉm cười, giơ tay chỉ vào nàng: “Chính là nha hoàn của Thính Tuyết Hiên, Trân Nhi.”
Tôn Thúy Nga dứt lời, Vân Trân lập tức trở thành tiêu điểm.
Lúc này, Triệu Húc mới phát hiện Vân Trân phía sau.
Hắn nhìn Tôn Thúy Nga, lại nhìn Vân Trân, nhíu mày.
Thái độ của những người khác đều không giống nhau.
“Ngươi biết đánh đàn?” Ninh Vương nổi nhã hứng hỏi.