Đàn ở thời cổ đại là nhà cụ chỉ có quỷ tộc mới được hưởng dụng.
Một nha hoàn như Vân Trân thế mà biết đàn?
Điều này khiến mọi người không khỏi tò mò.
Giờ phút này, Vân Trân có thể cảm nhận ánh mắt của người ở đây đều hướng về mình.
“Vương gia, Nhị tiểu thư nói đùa rồi.” Tô trắc phi lên tiếng, “Nàng ta chẳng qua là nha hoàn quét rác trong viện của thiếp, sao có thể biết đàn? Còn không mau lui xuống!”
Câu cuối cùng là nói với Vân Trân.
Vân Trân ôm áo choàng, cúi đầu, đang định rời đi.
“Chờ đã!” Ngay lúc này, Triệu Ngọc Dao mở miệng. Nàng ta nhận ra Vân Trân, trên mặt lộ vẻ trào phúng, “Tô phi nương nương gấp cái gì? Không phải Nhị muội nói rồi sao, đã từng nghe nha hoàn này đánh đàn. Nếu tiếng đàn có thể khiến Nhị muội khen ngợi, mọi người ở đây đương nhiên đều muốn thưởng thức. Đúng không, phụ vương?”
Tô trắc phi nhíu mày.
Ninh Vương vuốt cằm, gật đầu: “Không sai, bổn vương cũng muốn nghe thử tiếng đàn được Ngọc Nhung khen. Tô phi, nàng đừng cất giấu nha hoàn này nữa, mau lên đàn một khúc trợ hứng cho mọi người đi.”
Ninh Vương đã lên tiếng, Tô trắc phi chỉ có thể đồng ý.
Bà ta đưa mắt ra hiệu với Vân Trân, Vân Trân đưa áo choàng cho Bích Diên, sau đó ra giữa viện.
“Hồi vương gia và các vị chủ tử, về cầm kỹ, nô tỳ thật sự chỉ biết một chút mà thôi.” Vân Trân hành lễ với mọi người, “Có điều, nô tỳ có thể thổi tiêu.”
“Tiêu cũng được, tiêu cũng được!” Ninh Vương vỗ tay, “Người đâu, chuẩn bị tiêu cho nàng ấy.”
Rất nhanh, hạ nhân liền mang tiêu tới.
“Có tiêu không cầm, không phải mất đi sự thú vị sao?” Ngay thời điểm Vân Trân chuẩn bị thổi tiêu, Triệu Kỳ vẫn luôn ngồi bên dưới vương phi đột nhiên đứng dậy, “Phụ vương, mẫu phi, nhi tử cũng không có tài nghệ gì để biểu diễn, vừa lúc biết chút cầm kỹ. Không bằng để con và nàng ấy cầm tiêu hợp tấu.”
Triệu Kỳ nói xong, Vân Trân ngây ra một lúc.
Bên cạnh, Triệu Húc nhíu mày.
Lưu Vân Bạch ngồi đối diện, trong đôi mắt đào ha liễm diễm hiện lên một tia xem kịch vui.
...
Rất nhanh, trong điện vang lên tiếng cầm tiêu hợp tấu.
Tiếng đàn, tiếng tiêu như nước dung hòa vào nhau.
Cho dù hai người lần đầu hợp tấu, nhưng lại hợp phách một cách bất ngờ.
Ngay thời điểm cầm tiêu vào đoạn cao trào, Triệu Húc bỗng dưng rút kiếm, xoay người bay vào giữa sân, múa kiếm.
“Hay!” Ninh Vương vỗ tay.
Tiếng tiêu của Vân Trân, tiếng đàn của Triệu Kỳ cùng kiếm vũ của Triệu Húc....
...
Kết thúc, Vân Trân nhìn Triệu Húc, lại nhìn Triệu Kỳ.
“Hay lắm! Không tệ!” Ninh Vương khen ngợi, “Tài nghệ của ba người đều không tệ. Ba người muốn ban thưởng gì, bổn vương đều đồng ý!”
Cuối cùng, Ninh Vương lần lượt thưởng cho Triệu Kỳ một cầm, thưởng cho Triệu Húc một kiếm, thưởng cho Vân Trân một tiêu. Sau khi biết Vân Trân hiện giờ vẫn là nha hoàn quét rác, trực tiếp nâng nàng lên làm nha hoàn nhị đẳng.
Có điều, bị vương phi nhắc nhở, nói vượt cấp như thế không hợp lý.
Cho nên, Vân Trân lại từ nha hoàn nhị đẳng biến thành nha hoàn tam đẳng.
Mấy người Vân Trân tạ ơn.
...
Có ba người biểu diễn, những người phía sau trình diễn tài nghệ không thể so bằng.
Cuối cùng, khăn thêu Tô Thanh Loan chuẩn bị cũng chỉ nhận được một câu “Không tệ“.
Ánh trăng dần treo trên đỉnh đầu.
Lại qua một lát, tiệc tan.
Mọi người cung tiễn Ninh Vương rời đi.
Vân Trân cũng lặng lẽ theo sau Tô trắc phi trở về Thính Tuyết Hiên.
Trước khi đi, nàng nhìn Tôn Thúy Nga.
Chờ đến khi dời mắt, lại đụng trúng Triệu Kỳ.