Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 462: Chương 462: Trở thành nha hoàn của Tô Thanh Loan




Vân Trân ngây ra một lúc, cúi đầu, theo đám người Tô trắc phi rời đi.

Trên đường về Thính Tuyết Hiên, bọn họ không ai nói chuyện.

Chỉ là đến lúc tách khỏi Tô trắc phi, bà ta dừng lại, nhàn nhạt liếc nhìn Vân Trân: “Sau này, ngươi đi theo Thanh Loan đi.” Dứt lời, bà ta liền nâng bước vào viện.

“Hôm nay đã muộn, sáng sớm ngày mai ngươi hãy dọn tới.” Tô Thanh Loan mỉm cười với nàng, sau đó nói với Triệu Húc, “Biểu ca, Thanh Loan cáo từ.”

Nói xong, nàng ta hành lễ với Triệu Húc, dẫn theo Hỉ Nhi rời đi.

“Tiểu thư, người xem bộ dáng nàng ta giống gì hả? Có cơ hội liền muốn trở nên nổi bật! Cũng không nhìn xem thân phận của mình, còn dám bêu xấu trước mặt vương gia...”

“Hỉ Nhi, không được nói bậy.”

“Nô tỳ nói bậy chỗ nào! Rõ ràng là nàng ta ti tiện, thích...”

...

Tiếng của Hỉ Nhi và Tô Thanh Loan dần đi xa trong đêm tối.

Vân Trân vừa quay đầu, tay liền bị Triệu Húc nắm lấy.

“Đừng lo lắng.” Triệu Húc nhìn nàng, “Ta sẽ nghĩ cách điều nàng đến bên cạnh ta.”

Đêm nay Vân Trân được thẳng lên nha hoàn tam đẳng, đương nhiên phải đi theo hầu hạ bên cạnh chủ tử. Chỉ là nàng không ngờ, Tô trắc phi sẽ điều nàng đến bên Tô Thanh Loan.

Tô Thanh Loan.

Nghĩ đến chuyện nàng ta từng làm với mình, Vân Trân liền cảm thấy khoảng thời gian tới, cuộc sống của nàng sẽ không được bình yên.

“Nô tỳ không sao, đa tạ thiếu gia quan tâm.” Vân Trân lắc đầu.

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.

Cho dù Tô trắc phi không thích nàng, hiện giờ nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, huống chi nàng còn vừa dùng thân phận Vân đại phu cứu sống Liễu lão phu nhân của Trấn Bắc Hầu phủ.

Tô trắc phi không thể tùy ý vứt bỏ nàng.

Điều nàng tới bên cạnh Tô Thanh Loan, đại khái chỉ là muốn giáo huấn nàng mà thôi.

“Ngoại trừ cảm tạ, nàng không còn gì khác muốn nói sao?” Triệu Húc cúi đầu nhìn nàng, hỏi.

“Dạ?” Vân Trân sửng sốt.

Triệu Húc thấy nàng như vậy, cười hỏi: “Ví dụ như nói, từ khi nào nàng biết thổi tiêu? Còn nữa, Nhị muội nói nàng biết đánh đàn, nàng biết đánh đàn sao?”

“Nô tỳ...”

Rõ ràng ngữ khí của Triệu Húc rất bằng phẳng, không hề có ý trách cứ, trong lòng Vân Trân lại có chút khổ sở. Biết rõ Triệu Húc thích nàng, biết rõ Triệu Húc vì nàng mà trả giá rất nhiều, nhưng nàng lại có quá nhiều chuyện không thể nói rõ với Triệu Húc.

Tâm tình lừa gạt người khác này...

Trước kia, nàng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại, tâm tình không hề dễ chịu.

“Thôi được rồi.”

Đột nhiên, Triệu Húc duỗi tay ôm lấy nàng. Vân Trân sợ tới cả người chấn động, cứng đờ không dám động tay chân. Triệu Húc thấy nàng như con chuột nhỏ chấn kinh, không nhịn được mà hôn lên trán nàng một cái.

“Ta nói rồi, ta sẽ không ép nàng.” Triệu Húc nói, “Chỉ là, ta không ép nàng, không có nghĩa nàng có thể vĩnh viễn gạt ta. Ta chỉ hi vọng có một ngày, có thể chờ được nàng tự mình nói với ta. Nàng sẽ không để ta chờ quá lâu, phải không?”

Triệu Húc nói xong, cúi đầu chăm chú nhìn nàng.

Trái tim Vân Trân đập loạn nhịp, theo bản năng gật đầu.

“Vậy thì tốt.” Triệu Húc nheo mắt, cười với nàng.

Trong lòng Vân Trân phá lệ hoảng loạn.

Có lẽ sau này, nàng nên chú ý duy trì khoảng cách với Triệu Húc.

Bởi vì hiện tại, nàng càng ngày càng dễ bị Triệu Húc ảnh hưởng.

“Đúng rồi, còn một chuyện.” Ngay thời điểm Vân Trân định rời đi, Triệu Húc lên tiếng. Thấy nàng nhìn qua, hắn sờ soạng lỗ tai, “Đêm nay ta thấy nàng và Kỳ ca hợp tấu vô cùng ăn ý. Ta nghĩ, sau này có lẽ huynh ấy sẽ tới tìm nàng, nàng đừng quá thân thiết với huynh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.