Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lên cao, cuối cùng dứt khoát tìm một bãi cỏ, nằm phơi nắng.
Tụ hội hôm nay, nàng vốn dĩ không muốn tới.
Thứ nhất, vì biết mục đích tổ chức buổi tụ họp này của người đứng sau. Mục đích đó lại không liên quan tới nàng, nàng cảm thấy thật nhàm chán.
Thứ hai, sau khi từ biệt ở Tây Nam, nàng không hề gặp lại Lưu Vân Bạch, cũng không nhận được chỉ thị nào của hắn. Đến giờ nàng vẫn không biết kế tiếp Lưu Vân Bạch muốn nàng làm gì.
Thứ ba, nàng vẫn chưa có sẵn sàng gặp lại “cố nhân“.
Nghĩ đến “cố nhân”, nàng theo bản năng nâng tay xoa mặt.
Bộ dáng của nàng lúc này đã khác với thời điểm rơi xuống sông Lưu Tô rất nhiều.
Thứ nhất là vì nữ hài trưởng thành, dung mạo thay đổi cũng rất bình thường. Thứ hai cũng vì uống thuốc giải tình nhân cổ, đọc dược hoành hành cơ thể, khiến dung mạo của nàng ít nhiều đã khác thường.
Nàng hiện giờ so với lúc “rơi xuống nước bỏ mình” chỉ còn bảy phần tương tự. Cho dù người từng cùng nàng thân mật khăng khít đứng trước mặt, e rằng cũng không thể lập tức xác định nàng là nàng của trước kia.
“A.”
Vân Trân thở dài, giơ tay che trán.
Hi vọng bên kia có thể mau chóng kết thúc.
Hi vọng Thịnh Lang Hoàn cũng có thể thuận lợi được lựa chọn.
Như vậy, nàng mới có thể mượn cơ hội tiến cung.
Lưu Vân Bạch từng nói, ngọc linh chi chín lá ở trong hoàng cung. Trước mắt, ngoại trừ nước mắt phượng hoàng, vảy rồng, ngọc linh chi chín lá là dược thảo khó tìm nhất.
Trên thế gian này, gốc linh chi duy nhất có tung tích ở trong hoàng cung.
Dù thế nào, nàng cũng phải có được nó.
Nàng phải nhanh chóng tìm đủ dược liệu, sau đó về Tây Nam, cứu tỉnh Lệ Vô Ngân.
...
“Nguyên Bảo, điện hạ nhà ngươi đâu?”
Đúng lúc này, ở một góc khác trong rừng đào, Liễu Trản Anh một thân hồng y đứng dưới gốc đào hỏi Nguyên Bảo mặc thường phục.
Đã hơn một năm, dù là Liễu Trản Anh hay Nguyên Bảo, trên người đều xảy ra thay đổi rất lớn. Đặc biệt là Nguyên Bảo, hiện giờ Nguyên Bảo đã thành nội thị được sủng ái nhất trước mặt Triệu Húc.
Không sai, chính là nội thị.
Năm trước tiên hoàng qua đời, Ninh Vương đăng cơ, Triệu Húc trở thành Lục hoàng tử, theo mẫu phi hắn dọn vào hoàng cung. Nguyên Bảo là sai vặt cùng thư đồng của Triệu Húc, trước khi Triệu Húc tiến cung, từng hỏi hắn muốn cùng tiến cung hay ở lại bên ngoài?
Nếu ở lại bên ngoài, Nguyên Bảo đi theo hầu hạ lâu như vậy, Triệu Húc đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn.
Nhưng nếu lựa chọn vào cung...
Có thể ở lại hoàng cung, hầu hạ chủ tử chỉ có hai loại người: Nữ nhân và thái giám nội thị.
Triệu Húc cho Nguyên Bảo lựa chọn.
Hắn cho rằng Nguyên Bảo sẽ lựa chọn vế sau, ở lại ngoài cung.
Nhưng đến cuối cùng, Nguyên Bảo lại bất ngờ lựa chọn tiến cung.
Sau khi tiến cung, Nguyên Bảo đã bị đưa đi tịnh thân, sau đó ở bên cạnh Triệu Húc, trở thành nội thị bên cạnh hắn, kiêm quản lý sự vụ lớn nhỏ trong cung điện của hắn.
.”Điện hạ nói hoa đào ở Lạc Khê biệt viện nở rộ, muốn một mình đi xem, không cho chúng nô tài đi cùng.” Nguyên Bảo khom người, cung kính đáp.
Đã hơn một năm, Triệu Húc và Liễu gia đi lại tương đối gần. Nguyên Bảo là nội thị của hắn, đương nhiên đoán được ít nguyên do. Nguyên Bảo là người rất biết nhìn sắc mặt, hiện giờ Triệu Húc chưa cưới vợ, tiểu thư Liêu gia này là người được lựa chọn hàng đầu.
Dù thế nào, Nguyên Bảo đối với nàng ấy cũng không giống như người khác.
“Một mình ngắm hoa sao?”
Liễu Trản Anh nghe xong, trầm mặc gật đầu.