Thay vì bảo yêu thích rừng đào ở Lạc Khê biệt viện này, muốn một mình đi ngắm hoa, còn không bằng nói vì trốn tránh oanh oanh yến yến.
Người kia đã chết hơn một năm, chẳng lẽ hắn vẫn chưa buông xuống sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Trản Anh nhíu mày.
“Đường tỷ, muội giới thiệu với tỷ một chút, vị này chính là Thịnh Lang Hoàn, thiên kim của quận chủ Lẫm Châu, Lang Hoàn tỷ tỷ cũng là người muội từng kể, trước đó giúp muội...”
Đúng lúc này, Liễu Hoán Hoán dẫn Thịnh Lang Hoàn tới, giới thiệu với mọi người.
...
Một mình Triệu Húc đi dạo trong rừng đào.
Tâm trạng hắn lúc này có chút đau thương.
Hắn cũng không giải thích rõ lý do của nỗi đau này, có lẽ nhìn rừng đào trước mắt, nhớ lại hồi ức ở Kỳ Sơn.
Hơn nữa, mục đích lần tụ hội này...
Điều đó khiến tâm tình hắn càng bực bội và phức tạp.
Dần dần, người xung quanh ngày càng ít đi...
Phiền muộn trong lòng hắn cũng dần tản ra.
Theo bước chân của hắn, xung quanh đã không còn ai.
Phóng mắt nhìn ra xa, trong trời đất này dường như chỉ còn một mình hắn.
Tâm trạng Triệu Húc cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm.
Rừng đào ở Lạc Khê biệt viện này liên tiếp với sau núi. Triệu Húc dọc theo đường nhỏ, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên, phía trước xuất hiện một mảng màu xanh.
Mặt cỏ ngày xuân xanh mượt, rất giống với màu sắc đáng yêu của đá quý.
Triệu Húc lại đi thêm một đoạn, bỗng dừng bước.
Cách hắn mấy trượng, có một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt nằm trên mặt đất, ngón tay trắng nõn che mặt, thoạt nhìn cực kỳ thảnh thơi.
Là tiểu thư nhà ai vậy?
Cũng trốn tới nơi thanh tĩnh này sao?
Triệu Húc không khỏi nghi hoặc.
Có điều rất nhanh, hắn liền định xoay người rời đi.
Nếu đối phương đã muốn tìm thanh tĩnh, vậy hắn cũng không tiện quấy rầy.
Triệu Húc lắc đầu, nâng bước chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, thiếu nữ nằm dưới đất trở mình, bỏ tay che trên trán xuống, lộ ra dung mạo xuất chúng.
Ầm!
Triệu Húc mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn chằm chằm người cách đó không xa, đầu như muốn nổ tung.
...
Vân Trân nằm trên cỏ ngủ rất sâu.
Nàng mới vừa gặp mộng đẹp, còn chưa vui vẻ hưởng thụ, bỗng cảm nhận có ánh mắt nóng bỏng dừng trên người mình.
Ngay lập tức, Vân Trân ý thức được bên cạnh có người.
Nàng mở choàng mắt, liền nhìn thấy Triệu Húc đang nâng tay, chuẩn bị sờ mặt mình, đồng tử theo đó lập tức co rụt lại.
Triệu Húc không ngờ ngay lúc này nàng lại mở mắt, cũng không ngờ mở to mắt, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Gió nhẹ nhàng thổi qua đỉnh núi, cỏ xanh dưới đất theo đó lắc lư.
Bọn họ một người nằm, mở lớn đôi mắt.
Một người nửa quỳ, tay vươn ra dừng giữa không trung.
Thời gian như dừng lại, bọn họ không ai động, cứ nhìn nhau như vậy.
Đột nhiên, Triệu Húc phát hiện thiếu nữ hoàng sam trước mặt hơi nhúc nhích, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, sau đó xấu hổ bò dậy, quẫn bách hành lễ với hắn.
Có lẽ vì cảm thấy “tranh thủ thời gian” ở đây bị hắn bắt gặp, trong lòng hoang mang, ngay cả thời điểm hành lễ với hắn, tay chân cũng hỗn loạn.
“Công tử.” Thiếu nữ hoàng sam vội hành lễ, ngượng nghịu nói: “Xin lỗi, vừa rồi thất lễ, không nhìn thấy ngài, mong ngài thứ lỗi. Đồng thời, còn mong ngài thay tiểu nữ giữ bí mật, tiểu nữ là lén trốn tỷ tỷ trong nhà chạy tới đây...”