“Cáo từ.”
Nói xong, thiếu nữ lại hành lễ với hắn, muốn rời đi.
“Khoan đã.”
Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên gọi nàng.
Thiếu nữ hoàng sam dừng bước, rụt rè nhìn hắn: “Công tử còn chuyện gì khác sao?”
“Nàng không quen ta?” Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.
“Dạ?” Thiếu nữ nghiêng đầu, lộ vẻ khó hiểu, giống như đang hỏi, tiểu nữ nên quen ngài sao?
“Nàng thật sự không quen ta?” Triệu Húc lần nữa hỏi.
“Công tử là...” Thiếu nữ nhíu mày.
Hỏi xong, trong ánh mắt xẹt qua một tia do dự, dường như đang hỏi chính mình có phải đã vô tình đắc tội đại nhân vật nào không?
Triệu Húc nhìn đến đây, nhíu mày.
“Vậy nàng là ai?” Rất nhanh, hắn hỏi.
Thiếu nữ hoàng sam cúi đầu cười, hành lễ: “Tiểu nữ tử Thịnh Vân Trân, là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu.”
“Thịnh Vân Trân!” Triệu Húc nhíu mày càng chặt.
Vân Trân...
Trân...
Trân Nhi?
Thiếu nữ thấy Triệu Húc nhìn mình chằm chằm, càng cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mà hỏi: “Công tử, đây là cách làm quen ở kinh thành sao?”
“Cái... Cái gì?” Triệu Húc ngây ra.
Thiếu nữ tên Thịnh Vân Trân cười nói: “Thì chính là cách làm quen. Bằng không lần đầu gặp mặt, công tử vì sao lại có hành động kỳ lạ như vậy?”
“Nàng cảm thấy cử chỉ của ta kỳ lạ?” Triệu Húc hỏi.
“Bằng không thì sao?” Thịnh Vân Trân nghiêng đầu, cười hỏi lại, “Chẳng lẽ không kỳ lạ à?”
Nói xong, nàng còn cười lắc đầu.
Triệu Húc nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, hỏi nàng: “Chẳng lẽ nàng thật sự không quen biết ta?”
Thịnh Vân Trân cười cười: “Gì cơ? À đúng rồi, theo trình tự, hiện giờ tiểu nữ hẳn nên thỉnh giáo danh xưng của công tử mới đúng. Xin hỏi... A...”
Thiếu nữ tên Thịnh Vân Trân còn chưa nói xong, tay đã bị Triệu Húc nắm chặt.
“Công tử, xin buông tiểu nữ ra! Ngài muốn làm gì... Ngài...” Thịnh Vân Trân hét lên.
Triệu Húc nắm tay nàng, kéo nàng tới trước mặt mình.
Khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại.
Thịnh Vân Trân đột nhiên im lặng, mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn người gần trong gang tấc.
Hơi thở ẩm nóng của Triệu Húc phả vào mặt nàng, thiếu nữ hoàng sam đỏ mặt, sợ tới mức ngừng thở. Khoảng cách cực gần khiến Triệu Húc có thể nhìn ro đôi mắt của thiếu nữ.
“Trân Nhi.” Triệu Húc nhìn nàng, gọi.
Thiếu nữ cứng đờ, ngay sau đó trong đôi mắt xinh đẹp lộ sự nghi hoặc.
“Ngài đang gọi tiểu nữ sao?” Thiếu nữ hỏi.
“Nàng, đúng không?”
Thiếu nữ lắc đầu, nhìn hắn: “Tên tiểu nữ có một chữ Trân, nếu gọi tiểu nữ là Trân Nhi cũng không sai. Nhưng mẫu thân trước nay đều gọi tiểu nữ là A Vân, không có ai gọi là Trân Nhi cả. Nếu ngài... Không đúng, ngài cũng không thể gọi tiểu nữ là Trân Nhi! Hôm nay chúng ta mới lần đầu gặp mặt, căn bản không thân. Công tử ngài còn như vậy, tiểu nữ sẽ la lên đấy!”
Sau khi thiếu nữ nói xong, Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm một hồi.
Không biết qua bao lâu, ngay thời điểm thiếu nữ chuẩn bị gọi người, Triệu Húc buông nàng ra.
Thiếu nữ được tự do, vội lui mấy bước, xoa nắn cổ tay vừa bị Triệu Húc nắm chặt, đề phòng nhìn hắn.
“Xin lỗi, là ta nhận lầm người.”
Triệu Húc gật đầu với nàng, không giải thích gì thêm, liền xoay người bỏ đi.