Lời chúc như vậy đối với Vân Trân mà nói chẳng phải chuyện tốt.
Nàng thà coi nó là một lời cảnh cáo.
Sau khi trở thành Vân phi, cuộc sống của Vân Trân và Triệu Húc có một khoảng thời gian an bình.
Một ngày nào đó, Triệu Húc không ở trong phủ, Vân Trân ở thư phòng đọc sách.
Lúc này, có người tránh thị vệ của Túc Vương phủ, lẻn vào thư phòng.
“Hữu hộ pháp?” Vân Trân nhìn người tới, kinh ngạc gọi.
Nàng theo bản năng nghĩ tới Lệ Vô Ngân.
Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hữu hộ pháp gật đầu với nàng: “Ta phụng lệnh của giáo chủ, chuyển giao giáo chúng của U Minh giáo ở kinh thành cho ngươi.”
“Cái gì?” Vân Trân sửng sốt.
“Đây là ý của giáo chủ. Hiện giờ ngươi trở về kinh thành, ngài ấy không thể bảo vệ ngươi, chỉ có giao những người này cho ngươi quản lý, ngài ấy mới có thể yên tâm. Ngươi không cần cảm thấy việc tiếp nhận này khó khăn, dù sao giáo chúng của U Minh giáo ở kinh thành cũng không nhiều. Ngày thường, bọn họ có thể giúp ngươi làm việc lặt vặt, thu thập tin tức. Hoặc là trong tương lai, nếu ngươi gặp chuyện gì, bọn họ có thể bẩm báo về tổng bộ U Minh giáo.”
“Ý ngươi là hắn đang ở tổng bộ U Minh giáo?” Vân Trân hỏi.
Hữu hộ pháp nhìn nàng: “Giáo chủ chỉ bảo ta giao thế lực ở kinh thành cho ngươi. Còn về những việc khác, giáo chủ không nói, ta cũng không thể tự tiện cho ngươi biết. Có điều, ta có thể nói với ngươi rằng hiện tại giáo chủ rất an toàn.”
“Ngoại trừ an toàn thì sao?” Vân Trân hỏi.
Nhưng vấn đề này, mãi đến khi Hữu hộ pháp rời đi, Vân Trân vẫn không có được đáp án.
...
Hữu hộ pháp đi rồi, Vân Trân ngồi ở thư phòng rất lâu. Mãi đến khi Triệu Húc hồi phủ, nàng mới ra ngoài. Buổi tối, Triệu Húc hỏi nàng ở thư phòng đọc sách gì, thế mà mê muội như vậy, thiếu chút quên cả thời gian.
Vân Trân tùy tiện nói tên mấy quyển.
Trầm mặc mấy ngày, dần dần tự nàng cũng suy nghĩ thoáng.
Chuyện nàng nợ Lệ Vô Ngân sớm đã không đếm hết. Nếu một hai phải nói rõ từng chuyện, ngược lại sẽ lãng phí ý tốt của đối phương. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là tự bảo vệ mình, như thế mới không khiến trả giá hay hi sinh những người lo lắng cho nàng bị uổng phí.
Đây có lẽ là điều duy nhất trước mắt nàng có thể làm cho Lệ Vô Ngân.
Nàng dành thời gian một ngày đi gặp người Lệ Vô Ngân để lại.
Thời điểm gặp những người đó, nàng không cố ý giấu Triệu Húc. Nàng biết không thể mỗi chuyện đều giải thích với hắn được. Nhưng ít ra ngoại trừ thân thế của nàng, những việc khác, nàng không thể lại cố ý gạt Triệu Húc.
Hôm ấy sau khi trở về, tuy Triệu Húc không nói gì, nhưng Vân Trân nhìn ra được giữa mày hắn đã nhẹ nhàng không ít. Đó là nhẹ nhàng thật sự, không giống mấy ngày trước vì để nàng yên tâm mà cố tỏ ra nhẹ nhàng.
...
“Chúng ta nên chuẩn bị hạ lễ rồi.” Hôm nay Triệu Húc trở về, nói với Vân Trân.
“Hạ lễ gì?” Vân Trân đang gói túi thuốc cho A Linh và Vân Từ, nghe Triệu Húc nói, nàng liền ngừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời không biết Triệu Húc đang nói gì.
“Hôn lễ đó.” Triệu Húc cười nói, “Là hôn lễ của Chiến tướng quân và Thanh Hiếu huyện chúa. Sáng sớm hôm nay, Chiến tướng quân và Thanh Hiếu huyện chúa tiến cung xin phụ hoàng ban hôn, phụ hoàng đã đồng ý. Nàng nói xem, có phải chúng ta nên chuẩn bị hạ lễ rồi không?”