Tại sao không cho chính mình cơ hội?
Thời điểm hỏi Tử Thị, Vân Trân cũng tự hỏi bản thân.
Nàng có thể khuyên chính mình, nhưng giữa nàng và Triệu Húc vẫn tồn tại quá nhiều vấn đề.
“Ta hiểu rồi.” Không biết qua bao lâu, Tử Thị ngẩng đầu nhìn nàng, nói, “Vân Trân, hôm nay chỉ sợ ta không thể chiêu đãi ngươi nữa.”
“Được.” Vân Trân gật đầu, “Vậy ta cáo từ trước.”
Vân Trân đứng dậy, dẫn người rời đi.
Vân Trân rời đi không bao lâu, Tử Thị cũng rời khỏi Tào trạch.
Có lẽ hiện tại nàng thiếu đi chút dũng khí.
Nàng nên lấy hết can đảm hỏi rõ Chiến Sơn Hà. Cho dù chỉ có một tia hi vọng, nàng cũng không nên từ bỏ. Dù sao đã kiên trì lâu như vậy, nếu bảo nàng từ bỏ, nàng thật sự không cam lòng.
Nàng không muốn tương lai bản thân phải hối hận.
...
Sau khi rời khỏi Tào trạch, Vân Trân liền ngồi xe ngựa về Túc Vương phủ.
Trên đường, nàng nghĩ chuyện của Tử Thị và Chiến Sơn Hà, chớp mắt lại biến thành vấn đề giữa nàng và Triệu Húc. Đó mới là bế tắc.
Nàng hiểu tâm trạng muốn biết của Triệu Húc, nhưng nàng cũng có lý do không thể nói.
“Phu nhân, tới rồi.”
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền tới giọng của nha hoàn, theo đó, màn xe được vén lên. Vân Trân khom lưng chui ra ngoài, còn chưa kịp ngẩng đầu, bên cạnh đột nhiên có một đôi tay duỗi tới bế nàng xuống.
“A...” Vân Trân hét lên, muốn giãy giụa.
Rất nhanh, nàng đã ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Hạ nhân trong phủ sớm đã cúi đầu, không ai dám xem.
Triệu Húc cứ bế nàng như vậy đi vào vương phủ, mãi đến khi về phòng mới dừng lại. Hắn đặt nàng trên giường, sau đó duỗi tay đè bả vai nàng lại.
“Trân Nhi, ta suy nghĩ cẩn thận rồi.” Triệu Húc nói, “Ta không thích chiến tranh lạnh với nàng. Nếu nàng thật sự không muốn nói, thật sự không muốn làm chính phi của ta, ta có thể tôn trọng ý kiến của nàng. Chia lìa mấy ngày nay khiến ta rất dày vò, ta không muốn cứ tiếp tục thế nữa.”
Nói rồi, Triệu Húc khom lưng ôm chặt lấy nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc.
Đợi hoàn hồn, nàng cũng duỗi tay ôm hắn.
Khóe mắt có hơi cay cay.
Nhưng hiện tại, nàng đã không có cách nào cẩn thận tự hỏi. Nàng chỉ có thể càng dùng sức ôm lấy hắn.
...
Chiến tranh lạnh kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc.
“A Linh rất vui, mẫu thân và phụ vương cuối cùng cũng cười rồi.” A Linh vỗ tay.
“Ăn cơm đi, đừng lộn xộn.” Vân Trân duỗi tay đè nó lại, tránh cho nó ngã xuống ghế.
Bên cạnh, Vân Từ thấy vậy, cũng cười rộ theo.
Bởi vì phong ba “chính phi” xem như kết thúc.
Không bao lâu, trong cung hạ chỉ, phong Vân Trân làm trắc phi của Triệu Húc, dùng từ “Vân” trong tên của nàng, phong làm Vân trắc phi.
Bởi vì trong Túc Vương phủ trước mắt chỉ có Vân Trân là nữ chủ nhân, cho nên thời điểm xưng hô, hạ nhân đều lặng lẽ bỏ đi chữ “trắc“.
“Trân Nhi, từ nay về sau, ta chỉ có một phi tử là nàng.” Triệu Húc ôm nàng, hứa hẹn.
Vân Trân cười cười, nhưng nụ cười kia không hề có thích ý cùng thả lỏng như ban đầu. Bởi vì rất nhanh, nàng đã nhận được thư của Bạch Phi.
Trong thư Bạch Phi chúc mừng nàng trở thành trắc phi của Triệu Húc.