Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 192: Chương 192: Xuân Miêu nhắc nhở




Vân Trân ban đầu là nha hoàn hạ đẳng.

Nhưng nha hoàn hạ đẳng cùng hạ đẳng quét rác có chỗ khác biệt.

Như trước đây ở Nam Hoang, Vân Trân có thể xuống bếp làm việc, có thể tới viện của Triệu Húc hầu hạ. Nhưng hiện tại là nha hoàn hạ đẳng quét rác, nàng chỉ phụ trách quét rác, là loại đê tiện nhất trong số tất cả nha hoàn.

Cùng là hạ nhân theo Tô trắc phi từ Nam Hoang trở về, Xuân Miêu và Quả Nhi được thăng chức, tới chỗ nàng lại là giáng chức. Đây rõ ràng là Tô trắc phi “ghét bỏ” nàng.

Theo người mới vào Thính Tuyết Hiên, tin đồn nhảm nhí lan rộng.

Có người nói, lúc trước Vân Trân “cứu” Liễu trắc phi, khiến Tô trắc phi bất mãn, cho nên cố ý biếm nàng xuống nha hoàn quét rác. Cũng có người nói, là vì thời điểm nàng ở Nam Hoang tay chân không sạch sẽ, làm việc không lưu loát, Tô trắc phi vốn dĩ không thích nàng. Còn có một cách nói, nói nàng câu dẫn Tứ thiếu gia, hại mẫu tử Tô trắc phi xảy ra hiềm khích...

Dù sao, cái gì cũng có.

Chung quy có một điểm mọi người đều tán đồng, chính là nha hoàn tên “Trân Nhi” kia bị Tô trắc phi chán ghét.

Mặc kệ người bên ngoài nói thế nào, Vân Trân đều không có phản ứng, giống như một chút không thèm để ý. Có một tiểu nha hoàn mới tới cố ý ngáng chân nàng, nàng cũng không giận không cáo trạng.

Quả Nhi muốn ra mặt, nàng cũng không ngăn cản.

Giống như tất cả thật sự không liên quan tới nàng.

...

Vân Trân vẫn ở căn phòng lúc trước.

Sau khi được thăng lên nha hoàn tam đẳng, Quả Nhi đã dọn đi. Nha hoàn mới vào Thính Tuyết Hiên đều biết nàng bị Tô trắc phi “ghét bỏ”, cũng không có ai muốn ở chung phòng với nàng.

Cứ như vậy, ngược lại tiện cho Vân Trân.

“Trân Nhi cô nương thế mà ở đây sao?”

Hôm nay, Hồng Đại ở Liễu Viên phụng lệnh Liễu trắc phi tới đây bồi tội vì chuyện trước đó, thuận tiện mang đồ Liễu trắc phi ban thưởng.

Sau khi vào, thấy tình cảnh hiện giờ của nàng, Hồng Đại chế nhạo một phen, đồng thời tỏ vẻ Liễu phi nương nương là “đại chủ tử”, nếu sau này nàng cảm thấy ở Thính Tuyết Hiên không chịu nỗi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Liễu Viên.

Vân Trân không biết lời này rốt cuộc do Liễu trắc phi nói hay bản thân Hồng Đại muốn nói, nàng chỉ biết, hôm nay nàng ta đi rồi, nàng có lẽ lại có thêm tội “Ăn cây táo, rào cây sung“.

Sau khi Hồng Đại bỏ đi, Vân Trân nhìn đồ nàng ta để lại, phát sầu.

Đúng lúc này, Xuân Miêu có việc tới.

Vân Trân mượn hoa hiến Phật, tặng tất cả cho Xuân Miêu.

“Nếu ngươi không muốn, tặng cho ta cũng không sao. Chỉ là có một việc, ta phải nhắc nhở ngươi.”

“Xuân Miêu tỷ tỷ cứ nói.”

“Ngươi có biết vì sao Hồng Đại làm khó dễ ngươi như vậy không?”

Nhớ tới cái tát kia, cùng những lời châm chọc làm khó dễ khi nãy, Vân Trân không khỏi căng thẳng.

“Ngươi còn nhớ Châu Nhi không? Nghe nói Hồng Đại là biểu tỷ họ hàng xa của Châu Nhi.”

Xuân Miêu chỉ nói đến đây, Vân Trân lập tức thông suốt.

Khó trách khi nàng bị đưa tới Liễu Viên, Hồng Đại vừa xông lên liền cho nàng cái tát. Lúc ấy nàng còn nghĩ, Hồng Đại đúng là trung thành với Liễu trắc phi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hồng Đại nghe được ít tin đồn nhảm nhí, tính thù của Châu Nhi lên đầu nàng.

“Đa tạ Xuân Miêu tỷ tỷ nhắc nhở.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Trân đa tạ Xuân Miêu.

“Ta cũng chẳng giúp được gì cho ngươi, chỉ là nể tình ngươi tặng đồ cho ta, tùy tiện nói mà thôi.” Xuân Miêu bĩu môi, “Đúng rồi, khi nãy ta gặp Bích Diên, nàng ấy bảo ngươi có rảnh thì qua đó một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.