Bích Diên tìm nàng?
Vân Trân sửng sốt.
Sau khi tiễn Xuân Miêu đi, Vân Trân đóng kỹ cửa cùng cửa sổ, vội đi tìm Bích Diên.
Nàng tới phòng quản sự của Thính Tuyết Hiên tìm được người, khi ấy, bên trong còn hai nha hoàn mới tới.
Thời điểm Vân Trân vào, Bích Diên đang nhíu mày dặn dò gì đó.
Vân Trân thấy vậy, lui ra ngoài, chờ người bên trong đi ra mới vào trong.
“Đúng là không bớt lo được! Vừa tới đã có suy nghĩ bậy bạ, không ngừng làm trò trước mặt thiếu gia! Thiếu gia nào nhìn chúng bọn họ chứ! Một chút quy củ cũng không hiểu!” Bích Diên oán than.
“Lúc vừa tới đều sẽ như vậy, dần dần sẽ tốt thôi.” Vân Trân nói.
Làm trò trước mặt thiếu gia?
Tính ra, hết năm nay Triệu Húc cũng mười lăm rồi.
Bích Diên nghe xong kinh ngạc: “Ta nhớ mấy ngày trước bọn họ còn bắt nạt ngươi, sao ngươi còn nói chuyện giúp bọn họ?”
“Việc nào ra việc đó.” Nói xong, Vân Trân quay lại đề tài chính, “Nghe bảo Bích Diên tỷ tỷ tìm muội?”
Bích Diên buông đồ trong tay xuống, đứng lên: “Hiện tại ngươi đi cùng ta tới một nơi.”
...
Đi đâu, Bích Diên không hề nói.
Chờ nàng đi theo tới hướng cửa sau, mới phát hiện Bích Diên muốn dẫn nàng xuất phủ.
Xuất phủ?
Hơn nữa tháng hồi kinh, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài.
“Hạt dẻ nướng, hạt dẻ nướng đây! Vừa mới ra lò, không thơm không lấy tiền!”
“Bán phấn mặt, bán phấn mặt! Phấn mặt tốt nhất đây! Cô nương, đến xem phấn mặt đi!”
“Bán hoa, bán hoa đây!”
“Thịch thịch thịch thịch...”
“Nhường một chút, nhường một chút!”
...
Vân Trân vén một góc màn xe lên, nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài.
“Xem bói, xem bói đây! Biết được kiếp trước, hiểu được kiếp này! Công tử, ta thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, chỉ sợ...”
Đúng lúc này, còn có một thầy bói cầm cờ cùng phù chú đi về phía bên này, lôi kéo một tiên sinh ven đường.
Vân Trân bật cười, chỉ cảm thấy giọng người này, a... Bọn họ chỉ sống một cuộc sống bình thường, lại khiến nàng cảm thấy thật tự do tự tại. Hờn dỗi vốn nghẹn trong lòng mấy ngày nay cũng theo đó tản đi.
“Tới rồi!” . truyện tiên hiệp hay
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, bên cạnh truyền tới tiếng của Bích Diên.
Vân Trân buông màn, theo Bích Diên xuống xe ngựa, phát hiện trước mặt là một cửa hàng vải dệt.
“Đi thôi.”
Bích Diên không hề giải thích, trực tiếp nâng bước đi vào.
Vân Trân dời mắt nhìn bảng hiệu, cũng đi theo.
“Thiếu gia...” Ở con phố đối diện, Nguyên Bảo nói được một nửa bỗng dừng lại.
“Sao vậy?”
Triệu Húc dừng bước.
Nguyên Bảo ngẩng đầu, chỉ vào cửa hàng bên kia: “Thiếu gia, vừa rồi nô tài hình như nhìn thấy Trân Nhi vào đó.”
Sắc mặt Triệu Húc cứng đờ, vội nhìn qua kia.
“Thiếu gia, ngài nói xem Trân Nhi tới cửa hàng vải dệt làm gì? Chi bằng chúng ta qua đó xem đi.” Nguyên Bảo đề nghị.
Triệu Húc nhìn chằm chằm cửa hàng đối diện, nhấp môi, không nói câu nào.
“Thiếu gia, đi xem đi! Nghe nói gần đây nàng ấy đi tìm ngài rất nhiều lần, nhưng đều không gặp được...” Nguyên Bảo nói.
Triệu Húc không có phản ứng.
Ngay thời điểm Nguyên Bảo cho rằng Triệu Húc sẽ không đồng ý, hắn đã nhấc chân đi về phía bên kia.
Nguyên Bảo ngây ra, sau đó cười “hắc hắc“.
...
“Cái gì? Ngươi nói không có cô nương nào vào đây?” Nguyên Bảo trừng mắt hỏi chưởng quầy, “Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy bọn họ!”