Cung Nữ Thượng Vị Ký

Chương 7: Chương 7: Chương 7: Vào cung 【 một 】




Sắc trời dần tối, Cố Uyên ngồi sau án thư, nghiêm túc phê từng quyển tấu chương một, thỉnh thoảng dừng bút suy tư, nhưng mi tâm lại chưa từng giãn ra.

Mãi cho đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất sau cửa sổ, trong đại điện tối đi, hắn mới ra lệnh theo thói quen: “Thắp đèn.”

Lúc này, Trịnh An mới hồi hồn, cung kính đi châm đèn, nhưng vừa mồi được một nửa thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Cố Uyên còn chưa phê duyệt xong, đang chờ hắn đốt đèn, nào đoán được ngọn lửa nhỏ kia cứ ngừng giữa không trung như vậy. Hắn cau mày ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lúng túng của Trịnh An, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Trịnh An càng thêm lúng túng, mặt già đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng, Thiên Điện bên kia. . . . . .”

“Thiên Điện thế nào?” Cố Uyên tiếp lời theo bản năng, nhưng chợt phản ứng kịp. . . . . . Không phải bên Thiên Điện đang có người chờ hắn sao?

Hắn im lặng vuốt vuốt mi tâm, liếc nhìn ánh đen ngoài cửa sổ, dở khóc dở cười buông bút: “Thôi thôi, trẫm thật là bận đến hồ đồ rồi.”

Hắn vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa phân phó Trịnh An: “Bảo Ngự Thiện Phòng mang bữa tối đến Hoa Nghiêm điện, lưu Thục Nghi ở lại cùng dùng bữa.”

Tiểu thái giám canh cửa thấy hoàng thượng đi ra, vội giơ đèn lồng lên bước theo.

Cố Uyên đi rất nhanh, đến trước cửa thiên điện mới dừng lại, cười khổ lắc đầu một cái: “Mở cửa thôi.”

Cửa mở ra, trong thiên điện đã châm đèn, một nữ nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh bàn, im lặng cúi đầu. Nghe tiếng cửa mở, nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy Cố Uyên tới, liền vội vàng đứng dậy hành lễ khẽ gọi: “Hoàng thượng.”

“Không cần đa lễ.” Cố Uyên đưa tay đỡ nàng ta, vừa thở dài vừa áy náy nói: “Trẫm bận đến hồ đồ rồi, xem tấu chương mà quên mất nàng đang chờ trẫm, là trẫm lỡ hẹn. Sắc trời đã tối, chắc hẳn Thục Nghi cũng đói bụng, ở lại dùng bữa với trẫm đi.”

Thục Nghi vừa mừng vừa sợ, sợ là trừ đại yến trong cung, hoàng thượng rất ít khi dùng bữa cùng người khác; mừng chính là một khi tin tức này truyền đi, là vinh hạnh cỡ nào, danh tiếng Nguyên Hi điện của nàng ta sau này chắc chắn sẽ nâng cao không ít.

Nghĩ vậy, nàng ta cười như một đóa hoa, sự bực bội vì chờ cả buổi chiều trong nháy mắt tan thành mây khói.

Chỉ chốc lát sau, Trịnh An liền dẫn một đám cung nhân đi vào bày thức ăn, tất nhiên phong phú hơn Nguyên Hi điện rất nhiều.

Vì áy náy nên thái độ của Cố Uyên đối với Thục cùng ôn hòa hơn bình thường, không quá xa cách nữa, còn đích thân gắp cho nàng ta mấy miếng cá.

Thục Nghi thụ sủng nhược kinh, nói cám ơn liên tục.

Theo lý thuyết, Hoàng đế dùng bữa cùng phi tần, không khí hoà thuận vui vẻ là chuyện đương nhiên, nhưng tình cảnh trước mắt này nên nói thế nào đây nhỉ? Người nên ôn hòa thì động tác hơi có vẻ cứng ngắc, người nhu nhược cười mỉm thì lại luôn cúi đầu nói cảm ơn.

Trịnh An bất giác cong khóe miệng.

“Gần đây Kỳ nhi thế nào rồi?” Trong bữa ăn, Cố Uyên hỏi tới đứa nhỏ Cố Kỳ của mình.

Thục Nghi để đũa xuống nói: “ Kỳ nhi rất ngoan, ngày nào cũng đòi gặp phụ hoàng đấy.”

Cố Uyên cười: “Cũng được, mấy ngày nay chánh sự bận rộn, không có thời gian đến thăm nó, ngày khác ta sẽ đến gặp, kẻo nó lại quên mất phụ hoàng mình hình dáng như thế nào.”

Thục Nghi cười khẽ, “Hoàng thượng nói đùa rồi, Sao Kỳ nhi lại quên hoàng thượng được chứ? Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, lại là phụ hoàng thân ái của nó, ngày nào Kỳ nhi cũng nhớ tới ngài đấy.”

Bữa cơm này ăn được một lúc thì đi vào vấn đề chính.

Thục Nghi nháy mắt ra hiệu cho Vân thụy, Vân Thụy hiểu ý, mang thộp đựng thức ăn đi tới bên cạnh bàn.

Thục Nghi quay đầu nhìn Cố Uyên, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, nô tì thấy ngài thích ăn Phù Dung thấm lộ cao, hôm nay có thời gian nên tự mình đưa đến cho ngài đây.”

Món điểm tâm kia được dọn lên bàn.

Thật ra thì chính là bánh ngọt lấy đường đỏ làm nhân, bỏ vào chảo rán sơ, một món ăn vặt khá đơn giản. Chỗ đặc biệt của nó là phải nắm bắt được đúng thời gian, chiên giòn một lớp mỏng bên ngoài, sau khi để ráo dầu, Dung Chân cầm dao nhỏ xẻ một đường mỏng trên mặt bánh, nước đường đỏ liền chảy ra ngoài theo vết nứt, đối lập với sắc trắng của bột bánh, chẳng phải giống như hoa phù dung thấm dương mai sao.

Cố Uyên nở nụ cười, môi mỏng khẽ cong, vẻ trang nghiêm ngày thường thoái lui đi không ít, còn hiển lộ vài phần dịu dàng: “Thì ra là vật này còn có cái tên thi vị như vậy, là ai đặt? Quả thực là rất phù hợp.”

Thục Nghi sửng sốt một lúc, mới phục hồi tinh thần, vừa âm thầm oán mình không tập trung, vừa ngượng ngùng nói: “Là một tiểu cung nữ làm , nô tì thấy nàng ta xinh xắn, khéo tay, vốn muốn giữ lại làm tỳ nữ trong điện, không ngờ thượng thực cục bên kia không chịu cho, khiến nô tỳ thực bực bội. . . . . .”

Nói tới chỗ này, nàng ta cười rộ lên, ngượng ngùng nhìn Cố Uyên một cái: “Cũng là do nô tì nhỏ mọn, người ta xem trọng một cung nữ, không muốn buông bỏ, nô tì lại cứ đem chuyện nhỏ như vậy đặt ở trong lòng.”

Cố Uyên cười nhạt: “Hả? Sao trẫm lại không biết người bên Thượng Thực cục không thông tình đạt lý như vậy, thế nhưng dám cự tuyệt yêu cầu của chủ tử.”

Hắn ôn hòa vỗ vỗ tay Thục Nghi: “Đây là chuyện nhỏ, không đáng để Thục Nghi tức giận, trẫm sẽ bảo Trịnh An sai người báo cho Thượng Thực cục. Nếu Thục Nghi thích cung nữ kia, mấy ngày nữa sẽ đưa đến cung của nàng, được không?”

Lời này được đúng như ý nguyện, Thục Nghi cười đứng dậy, thi lễ nói: “Đa tạ hoàng thượng” . Hôm nay hoàng thượng không những ôn hòa không ít, còn nhiều thêm một chút tình cảm, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trái tim mềm mại mấy phần.

Nàng ta thầm nghĩ không biết hôm nay hoàng thượng có lưu lại nàng ta thị tẩm, không ngờ lại nghe Cố Uyên nói: “ Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, Tiểu Đình Tử, ngươi đi gọi liễn xa đưa Thục Nghi hồi cung.”

Cố Uyên xoay đầu lại nhìn nàng, cười nói: “Thục Nghi đợi trẫm một buổi chiều, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, tối nay nghỉ sớm đi.”

Mặc dù hắn cười, nhưng khóe mắt lại lạnh băng, lời vừa nói xong liền bước ra khỏi điện.

Một khắc dịu dàng và ôn nhu kia làm mờ mắt Thục Nghi nhưng lại không vào được lòng hắn.

Trịnh An liếc nhìn Thục Nghi, rồi bước theo Cố Uyên.

Đường đường là một Thục Nghi, nếu quyết tâm muốn một cung nữ, sao lại không được, hôm nay lại cố ý chạy tới Hoa Nghiêm điện cầu xin hoàng thượng, chẳng phải đang muốn cho bên ngoài biết nàng được sủng ái cỡ nào sao.

Bút tính kỹ lưỡng như vậy, đến cả Trịnh An cũng nhìn ra được chứ đừng nói là Cố Uyên.

Đồng ý thỉnh cầu của nàng ta, thứ nhất là bởi vì hôm nay hắn lỡ hẹn, khiến nàng ta phải chờ lâu; thứ hai nàng ta vốn là phi tử của hắn, thỉnh cầu nho nhỏ thế này cũng không ân chuẩn, không khỏi cũng quá hẹp hòi.

Chỉ là ——

“Treo bài tử của Thục Nghi hai tháng.” Ra khỏi hành lang, Cố Uyên liền lạnh nhạt phân phó Trịnh An.

Hậu cung phi tần, phàm là thích gây chuyện, làm việc không dùng đến não, hắn đều sẽ không dung túng, huống chi Thục Nghi còn là mẫu thân của tiểu hoàng tử?

Mẫu thân mà tham lam hư vinh, đùa bỡn tâm cơ, sao lại có thể dạy ra được một đứa bé ngoan chứ?

Hắn có thể vờ như không thấy chút thủ đoạn nhỏ này, thỏa mãn yêu cầu của nàng ta, nhưng tất nhiên phải có trả giá.

Mà điểm quan trọng nhất ——

Hậu cung Tần phi không được phép tự ý lui tới nơi hắn xử lý chính sự, đây là nguyên tắc bất di bất dịch, trong cung không ai không biết, nhưng hôm nay Thục Nghi đã biết rõ mà còn cố tình chính là phạm vào đại kỵ của hắn.

Trịnh An chỉ có thể thở dài, hoàng thượng quả nhiên vẫn quá bạc tình.

Lúc này, Thục Nghi vẫn còn đang vui vẻ ngồi xe ngựa về, hồn nhiên không biết mình đã chọc cho Hoàng đế không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.