Nghiêm Thượng cung ở Thượng thực cục có ba đồ đệ, chính là ba vị cô cô được phân công quản lý các sự vụ bên dưới, theo thứ tự là Hoa Nghi, Quỳnh Chi cùng Lan Gian, trong đó người đứng đầu là Hoa Nghi, bởi vì nàng ở trong cung lâu nhất cũng là người được tín nhiệm nhất.
Hoa Nghi tính tình tỷ mỉ cẩn thận, biết đối nhân xử thế, các cung nữ thái giám cấp dưới đều tín phục nàng, có thể nói ở Thượng Thực cục là một người có uy vọng.
Nhưng bây giờ chuyện của Dung Chân lại khiến nàng khó xử, còn phiền đến Nghiêm Thượng cung nhiều năm không quan tâm sự vụ tìm mình nói chuyện.
Bình thường, phàm là những người có tài hoa trong cục, cho dù chủ tử có thích đi chăng nữa, cũng sẽ cho người đến trao đổi trước, đặc biệt là người khiến Nghiêm Thượng cung phải ra mặt. Đối diện với một lão nhân trong cung như vậy, ngay cả Vạn tuế gia cũng sẽ cho bà vài phần thể diện. Nhưng mà Dung Chân chỉ là một cung nữ nho nhỏ, dù cho Hoa Nghi có thương yêu con bé đi nữa, Nghiêm Thượng cung cũng không thể trơ mắt nhìn đồ đệ của mình đắc tội với chủ tử được.
Thấy Hoa Nghi im lặng đứng đó, Nghiêm Thượng cung thở dài, “Ta cũng là một người thầy, sao lại không biết con muốn bảo vệ đứa nhỏ kia? Nhưng Hoàng Thượng đã lên tiếng, muốn ban con bé cho chủ tử ở Nguyên Hi điện, con không nên nhúng tay vào nữa.”
Hoa Nghi rũ mi, nói, “Đứa nhỏ kia không giống con, không muốn sống cuộc sống như đi trên băng mỏng, đến Nguyên Hi điện, không biết là tốt hay là xấu
Nghiêm Thượng cung cười nói, “Con đã không rõ sao có thể chắc là không tốt chứ? Được rồi, chuyện này không cần nói thêm nữa, để đứa nhỏ kia đi thôi, mỗi người tự có phúc phận riêng, người khác có cưỡng cầu cũng không được. Hơn nữa, cho dù hiện tại con có thể bảo vệ được đứa bé đó, nhưng lại kết thù với Nguyên Hi điện bên kia, con cho rằng người đó sẽ từ bỏ ý đồ ư? Nghe lời ta, nếu đứa nhỏ kia tiếp tục ở lại nơi này, mới chính là đại họa.”
Hoa Nghi im lặng đứng thêm một lát, đành phải khẽ cắn răng, hành lễ lui xuống.
Nội Vụ phủ xử lý công việc rất nhanh, chỉ lát sau đã có thái giám đến Trường Xuân uyển nơi Dung Chân ở tuyên đọc lệnh điều chuyển, dù Dung Chân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn thấy đau lòng.
Quay đầu nhìn lại những người trong sân, trừ Châu Ngọc, những người khác đều có vẻ thản nhiên, ắt hẳn đều nghĩ nàng được đi hưởng phúc.
Châu Ngọc tháo chiếc vòng vẫn mang theo từ khi vào cung ra, đeo cho Dung Chân, cười nói: “Tốt rồi, hôm nay muội muội đã được phụng bồi bên cạnh quý nhân, chỉ sợ sau này tỷ tỷ hiếm có cơ hội gặp muội nữa, không phải mấy ngày trước muội vừa mất ngọc bội sao? Muội nhận chiếc vòng này đi, xem như một chút tâm ý của tỷ.”
Mắt Dung Chân đỏ lên, không biết nên nói gì cho phải, cố gắng nén nước mắt, cũng cười lắc đầu nói: “Như vậy sao được, cái vòng này là bùa bình an người thân đưa cho tỷ, cho ta rồi, còn tỷ thì sao đây”
“Nha đầu ngốc, ta ở trong thượng thực cục thì có thể có chuyện gì được? Ngược lại là muội đấy, ở bên cạnh Thục Nghi nương nương phải hết sức cẩn thận, làm việc phải biết lưu ý trước sau, ngộ nhỡ có cái gì sơ xuất. . . . . . xem ta này, nói cái gì không !” Châu Ngọc vừa tự vả mình vừa nói, “Tóm lại có vòng tay này bên cạnh muội, ta cũng yên tâm.”
Dung Chân không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, dù có thế nào, cũng phải chào tạm biệt mấy người còn lại trong viện, sau đó mới rời đi.
Là cung nữ nên hành lý của nàng rất đơn giản, thái giám dẫn đường cầm đi cũng nhẹ nhàng.
Suốt dọc đường, tiểu thái giám khẽ quan sát người được hoàng thượng hạ chỉ ban cho Thục nghi nương nương, hắc hắc, quả thật là cực phẩm mà, nghĩ vậy, tiểu thái giám bèn vắt óc nghĩ ra mấy lời nịnh nọt. Dung Chân cẩn thận ứng phó, chút thương cảm trong lòng cũng phai nhạt đi không ít.
Không ngờ lại gặp Hoa Nghi ở cửa Uyển Tử, Dung Chân có chút sững sờ.
Nàng không nghĩ rằng cô cô sẽ đến tiễn mình.
Hoa Nghi vốn không phải là một người nói nhiều, nàng vỗ vỗ vai Dung Chân, nhắc nhở sau này đến Nguyên Hi điện phải chú ý nhiều hơn, phục vụ chủ tử không giống như ở Ngự Thiện Phòng chỉ cần làm tốt việc của mình là được, mà chỉ cần hơi lơ là sẽ dẫn họa sát thân.
Dung Chân rưng rưng gật đầu, trịnh trọng hành lễ từ biệt sư phụ.
“Cô cô yên tâm, Dung Chân nhất định sẽ nghe theo sự dạy bảo của người, cẩn thận làm việc.”
Vì vậy, trong ngày hôm đó, Dung Chân từ một tiểu cung nữ trong thượng thực cục chính thức bước vào Nguyên Hi điện, trở thành một trong những thành viên phục vụ Thục Nghi.
Thục Nghi không phải là một vị chủ tử hiền lành, quanh năm chỉ biết sống an nhàn sung sướng, bởi vì quan hệ với tiểu hoàng tử, nên tâm khí cũng cao hơn các phi tần khác.
Hiện tại, trong cung này, ngoại trừ hoàng hậu còn có ba vị chủ tử phân vị cao, theo thứ tự là Mộc Quý phi, Lục Quý tần, cùng với vị Thục Nghi này, tuy phẩm cấp Thục Nghi thấp hơn Mộc Quý phi Chính nhất phẩm, tướng mạo tuổi tác lại không sánh được với Quý tần vừa được tấn phong, nhưng nàng ta lại là người duy nhất có hoàngt ử
Trong hậu cung này, nữ nhân trăm phương ngàn kế tranh thủ tình cảm, không phải mục đích cuối cùng là mong muốn có long chủng hay sao?
Lúc đến Nguyên Hi điện, đã là buổi trưa, Thục Nghi đang ngủ, Tiểu Lộ Tử nhanh chóng nhận hành lý dẫn nàng tới phòng nghỉ, Vân Thụy cười chỉ chỉ chiếc giường ở gần cửa sổ: “Chăn nệm đều ở đây cả, hôm nay ta đã giúp ngươi đổi mới hết rồi.”
Dung Chân cảm kích nhìn Triều Vân “Làm phiền tỷ tỷ.”
Trong phòng này tổng cộng có hai cái giường, cái còn lại là của Vân Thụy, sau này hai người còn phải ở cùng nhau, xử lý tốt quan hệ rất quan trọng. Vân Thụy là một cung nữ thanh tú có nụ cười ôn hòa, nhìn nàng Dung Chân âm thầm cảm thấy may mắn.
Bởi vì Thục Nghi đang nghỉ trưa, nên hai người cũng không có gì chuyện làm, Vân Thụy liền giúp đỡ Dung Chân sắp xếp hành lý.
Dung Chân vừa làm vừa bắt chuyện với nàng ta, hóa ra Vân Thụy đã ở đây được 4 năm rồi, kể từ khi Thục Nghi sinh được tiểu hoàng tử, từ lúc chưa tấn vị đến giờ.
Dung Chân yên lặng lắng nghe, rất ít nói, thỉnh thoảng mới phụ họa mấy câu, dáng vẻ vô cùng nhu thuận, không phải là người khó chung sống.
Thu xếp xong, Vân Thụy ngồi lên giường cười nói với nàng, “Nhìn ngươi dịu ngoan như vậy, ta sẽ lưu ý cho ngươi một chút, nương nương chúng ta không phải là một chủ tử hòa nhã, không giấu gì ngươi, tính tình người rất khó hầu hạ. Nếu như chuyện gì ngươi cũng nhường nhịn, bị người khi dễ không biết phản kích, nhất định nương nương sẽ chê ngươi không có tiền đồ.”
Dung Chân nhìn Vân Thụy thẳng thắn như vậy, liền nở nụ cười, không còn vẻ câu nệ như lúc trước: “Tỷ tỷ đừng thấy ta có vẻ dịu dàng, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người mà, bị người khác ăn hiếp, không chừng ta cũng sẽ trả đũa, nên tỷ tỷ đừng nghĩ đến chuyện khi dễ ta.”
Hai người đang cười nói thì thấy Tiểu Lộ Tử đi vội đến, gọi Vân Thụy: “Còn ở đây tán gẫu sao, nương nương tỉnh rồi, đang tìm ngươi đấy!”
Vân Thụy vội vàng đứng dậy, quay đầu nói với Dung Chân “Ngươi cũng đi cùng đi, vừa hay cho nương nương biết ngươi đã tới.”
Dung Chân vội vàng sửa sang lại váy áo, đi theo Vân Thụy tiến vào tẩm cung.
Ken két, cửa mở ra, trong phòng đàn hương lượn lờ, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, nhưng mùi này quá nồng nặc, khiến Dung Chân khó chịu nhíu mày.
Thục Nghi tựa trên nệm giường, liếc mắt nhìn Vân Thụy, “Sao tới chậm như vậy ——”
Âm thanh hơi ngưng lai khi thấy Dung Chân đang đi theo sau Vân Thụy, tiếp đó khóe miệng vẽ lên một chút ý cười, “Dung Chân tới rồi à?”
Âm thanh ngọt ngấy chậm rãi, nghe vào giống như đang rót mật đường, vô cùng mị hoặc.
Dung Chân cung kính cúi mâu nói: “Nô tỳ đến chậm, khiến nương nương chờ lâu, mong nương nương thứ tội.”
Thục Nghi vừa để Vân Thụy giúp mình mặc quần áo, vừa lơ đãng liếc nhìn Dung Chân: “Đúng là hơi trễ, nếu không Bổn cung cũng chẳng phải đến cầu hoàng thượng, Bổn cung chỉ lo lắng, nếu không phải do hoàng thượng lên tiếng, Hoa Nghi cô cô của ngươi sẽ không thả người.”
Lòng Dung Chân thắt lại, bàn tay trong áo vô thức nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, cung kính nói, “Bẩm nương nương, nương nương muốn nô tỳ tới Nguyên Hi điện là phúc khí của nô tỳ, sao cô cô lại ngăn cản chứ? Chỉ do thượng thực cục có một số việc nô tỳ phải làm. . . . . . Nô tỳ bất tài, mặc dù ngu ngốc, nhưng may mắn được mấy vị cô cô của thượng thực cục chiếu cố, cho đảm nhận một vài chuyện. Vì phải bàn giao cho cung nữ tân nhiệm nên mới đến chậm, xin nương nương minh giám.”
Thục Nghi cười cười: “Ngươi quả là người khéo ăn khéo nói, chỉ vài câu liền rũ sạch trách nhiệm của nàng ta.”
Dung Chân không lên tiếng, Thục Nghi đã ngồi dậy, “Được rồi, không cần phải khẩn trương, nếu đã đến Nguyên Hi điện, thì chính là người của bổn cung, chỉ cần sau này ngươi tận tâm hầu hạ, Bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Dung Chân cúi đầu, “Đa tạ nương nương, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực.”
Chỉ một cuộc đối thoại nhỏ, đã làm lưng nàng xuất đầy mồ hôi lạnh, quả nhiên ở Ngự Thiện Phòng không giống như khi hầu hạ chủ tử, từng bước hung hiểm, không lúc nào được phép buông lỏng.
Dung Chân cùng Vân Thụy theo bước Thục Nghi ra khỏi tẩm cung, bỗng thấy Thục Nghi ngừng bước, nhưng không quay đầu nói: “Tối nay Từ Thọ cung của Thái hậu thiết yến, Dung Chân ngươi thay đổi xiêm áo, cùng Vân Thụy theo ta đi dự.”