Cuối cùng Tạ Nghiên vẫn đi với Hàn Mạt Mạt lên lớp học piano.
Ai bảo ba ngày sau Tạ Nghiên nhận được điện thoại của cha mẹ nguyên chủ, nói nhớ cậu nên gọi bảo cậu cuối tuần về nhà ăn cơm.
Hoắc Duyên Niên và cậu không quen, hai người sống cùng nhau không thành vấn đề, nhưng đó lại là cha mẹ nguyên chủ, Tạ Nghiên mở miệng nói vài câu không chừng có thể phát hiện ra cậu có gì đó không đúng.
Cậu cho rằng Hoắc Duyên Niên ở cạnh cậu còn có thể thay cậu che giấu một chút, ai biết tên kia bởi vì cậu không đi với Hàn Mạt Mạt nên đơn phương chiến tranh lạnh với cậu, mấy ngày nay cũng không để ý tới.
Không còn cách nào khác, Tạ Nghiên đành phải đồng ý đi với Hàn Mạt Mạt, lúc này Hoắc Duyên Niên mới khôi phục bình thường, đồng ý về nhà với cậu.
Mấy ngày nay Tạ Nghiên ở nhà dưỡng bệnh, mỗi ngày Hàn Mạt Mạt đều gọi điện cho cậu nói muốn đến thăm. Tạ Nghiên không đồng ý, may mà Hàn Mạt Mạt không đi hỏi Hoắc Duyên Niên, để Tạ Nghiên thừa dịp Hoắc Duyên Niên đi làm, cậu thoải mái ngủ trên giường lớn vài ngày.
Ngủ đủ giấc, tinh thần Tạ Nghiên rất tốt, sắc mặt hồng hào, mỗi lần soi gương nhìn hai má giống như trứng gà lột vỏ nhịn không được nhéo nhéo.
Chính là bởi vì sắc mặt quá tốt, nên buổi sáng Tạ Nghiên mặc đẹp xuống lầu ăn sáng còn bị Hoắc Duyên Niên trừng mắt một cái.
Lúc này Tạ Nghiên ngồi ở một nhà hàng gần Hoắc thị ăn cơm trưa, mà ngồi đối diện cậu là nữ chính Hàn Mạt Mạt.
Cậu vốn định ăn cơm trưa ở gần nơi Hàn Mạt Mạt học đàn piano, vừa hỏi cô ta muốn ăn cái gì, cậu đã bị mang đến địa bàn của ông xã trên danh nghĩa. Nếu nói Hàn Mạt Mạt không nghĩ gì với Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên lập tức lấy đĩa sứ trước mặt ăn vào.
“Anh Tạ Nghiên, Hoắc tổng không cùng anh ăn cơm trưa sao?” Hàn Mạt Mạt cố sức cắt bò bít tết, vừa hỏi vừa cầu cứu nhìn Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên cúi đầu chỉ để ý đến mình, đỉnh đầu hướng về Hàn Mạt Mạt khiến cô ta không có cách nào đối mặt với cậu.
“Anh ấy bận rộn công việc thôi.”
“Trước kia khi làm thư ký cho Hoắc tổng, anh ấy nói thích ăn bít tết nhà hàng này nhất, nếu không chút nữa chúng ta gói lại đưa cho Hoắc tổng đi? Hoắc tổng nhìn thấy anh Tạ Nghiên nhất định sẽ rất vui vẻ!” Trong mắt Hàn Mạt Mạt lóe lên ánh sáng nhìn tòa nhà Hoắc thị khí phách ngoài cửa sổ.
Tạ Nghiên không rõ khẩu vị của Hoắc Duyên Niên chỉ biết anh không thích ăn cơm chiên của mình, vì thế gửi tin nhắn hỏi Hoắc Duyên Niên, nếu thật sự thích thì đưa cho anh, không thích thì thôi vậy.
“Phục vụ! Đóng gói một phần như vậy mang đi.”
Có thể Hoắc Duyên Niên đang bận không lập tức trả lời Tạ Nghiên, Hàn Mạt Mạt lúc này đã tự ý quyết định một lúc nữa sẽ đến Hoắc thị.
Gọi xong chỉ có thể đem đi, Tạ Nghiên thở dài tiếp tục ăn cơm, còn chưa ăn xong món tráng miệng cuối cùng, nhà hàng đóng gói xong phần của Hoắc Duyên Niên, Hàn Mạt Mạt không nói hai lời đứng dậy kéo Tạ Nghiên rời đi.
Liếc mắt nhìn bít tết mà nữ chính chưa ăn hết, một muỗng bánh nhung đỏ trước mặt cậu cũng chưa chạm vào, trong lòng Tạ Nghiên khổ sở sau đó trả tiền.
Từ nhà hàng đến đường Hoắc thị, Hàn Mạt Mạt còn quen thuộc hơn Tạ Nghiên, vài phút sau đi tới trước tòa nhà Hoắc thị. Ngước mắt nhìn tòa nhà lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời, trong mắt Hàn Mạt Mạt tỏ ra khát vọng.
Cô ta vừa tốt nghiệp, cha mẹ liền nhờ người cho cô ta vào Hoắc thị. Ngày đầu tiên đi làm vội vàng, đi nhầm thang máy gặp Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên rất hung dữ, nhưng đối với cô ta lại rất đặc biệt. Cô ta không thích ăn ở căng tin Hoắc Duyên Niên liền cho người đưa thêm một phần cơm cho cô ta.
Trong bóng tối có rất nhiều người đang bàn luận cô ta và Hoắc Duyên Niên, làm việc gì cũng có người ân cần giúp đỡ. Đâu giống bây giờ, cô ta rót trà chậm một chút cũng sẽ bị nữ cấp trên châm chọc.
Hàn Mạt Mạt và Tạ Nghiên đồng thời bước vào đại sảnh, chị gái nhỏ ở quầy lễ tân lập tức tiến lên chào hỏi.
Hàn Mạt Mạt thẳng lưng, người nọ cô ta có quen mỗi buổi trưa đều tặng cô ta một tách cà phê, bây giờ chắc chắn là đến nịnh bợ cô ta rồi.
“Chào buổi trưa tổng tài phu nhân! Hoắc tổng vừa kết thúc cuộc họp, tôi đưa ngài lên nha!” Chị gái nhỏ lễ tân nhiệt tình dẫn đường cho Tạ Nghiên, hoàn toàn không chia cho Hàn Mạt Mạt một ánh mắt, hai người giống như là người xa lạ chưa quen biết nhau.