Hai người ăn mặc không tầm thường, diện mạo xuất chúng, Hoắc Duyên Niên cao lớn anh tuấn, Tạ Nghiên có vẻ nhỏ nanh đáng yêu, tư thế thân mật lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Không phải Tạ Nghiên chưa từng bị người ta nhìn qua như thế. Nhưng thói quen là một chuyện, có thích hay không lại là một chuyện khác, trước mặt mọi người không dám giãy dụa, đành phải nhỏ giọng chất vấn Hoắc Duyên Niên.
“Anh muốn làm gì?”
Hoắc Duyên Niên nghi ngờ nhìn Tạ Nghiên: “Không phải cậu nói đau chân sao? Có thể từ bỏ cơ hội ở chung với Mạt Mạt đến bệnh viện, không phải muốn gặp bác sĩ sớm sao?”
Trước cửa bệnh viện xe quá đông người quá nhiều, xe cách cửa lớn còn một khoảng cách nhỏ, chân Tạ Nghiên đau lại không thể xuống xe đi tới, không phải anh cũng chỉ có thể ôm cậu đến sao.
Tuy rằng Tạ Nghiên rất muốn khinh bỉ lý luận của Hoắc Duyên Niên trên người cậu, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động, thật ra Hoắc Duyên Niên cũng rất cẩn thận chu đáo.
Thật ra thì Tạ Nghiên đã 30 tuổi, cậu nhớ rõ trong nguyên văn Hoắc Duyên Niên năm nay hẳn là 29. Tuy rằng cậu xuyên qua nguyên chủ cũng chỉ có 23, nhưng trong lòng Tạ Nghiên cậu vẫn luôn cho mình là một người anh trai, không nên giận người em trai là Hoắc Duyên Niên này. Nhưng chỉ là hai ba ngày ngắn ngủi ở chung, cảm nhận của cậu đối với Hoắc Duyên Niên cẩn thận hơn rất nhiều lần.
“Cám ơn.” Tạ Nghiên vùi đầu vào vai Hoắc Duyên Niên, làm bộ không nhìn thấy người xung quanh chú ý, mơ hồ cậu còn nghe thấy có người thảo luận xem họ là người yêu hay chồng chồng.
“Làm sao anh biết tôi đến bệnh viện?” Giọng nói Tạ Nghiên rầu rĩ dán vào bên tai Hoắc Duyên Niên vang lên.
“Mạt Mạt gọi điện thoại cho tôi, cũng không biết cậu cho cô ấy uống cái gì mà quan tâm đến cậu như vậy.”
Tạ Nghiên ngửi thấy mùi giấm, kỳ thật cậu muốn nói tám phần Hàn Mạt Mạt chỉ mượn lý do của cậu gọi cho Hoắc Duyên Niên, cũng không phải quan tâm đến mình, nhưng Tạ Nghiên không giải thích làm bộ chấp nhận.
Hoắc Duyên Niên đến sớm hơn Tạ Nghiên vài phút, ghen tị thì ghen tị, làm việc rất nhanh, trước khi đến bệnh viện anh cũng đã gọi điện thoại, bây giờ trực tiếp ôm người ta bỏ xếp hàng qua.
Sau một hồi kiểm tra, Tạ Nghiên chỉ giả bệnh được chẩn đoán ngủ không đủ giấc nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Về phần chân, do bản thân cậu vẫn kêu đau nên bác sĩ kê thuốc mỡ bảo cậu về dán.
Hoắc Duyên Niên xác định Tạ Nghiên thích Hàn Mạt Mạt. Không nghĩ tới Tạ Nghiên vì muốn không nhìn thấy Hàn Mạt Mạt mà giả vờ bị bệnh, chỉ coi như bệnh viện ở đây quá thiên vị bác sĩ nhỏ này, kỹ thuật không đúng chỗ thôi.
Ôm Tạ Nghiên lên xe, Hoắc Duyên Niên lập tức bảo quản gia báo tin cho bác sĩ gia đình tới đây.
“Không cần đâu! Hẳn không có vấn đề gì lớn, có lẽ do sáng nay tôi đi bộ nhiều hơn, bây giờ nghỉ ngơi một thời gian, tốt hơn nhiều rồi.” Trong tình thế cấp bách Tạ Nghiên đoạt lấy điện thoại của Hoắc Duyên Niên.
Một người không nghĩ người kia can đảm lớn như vậy, một người bị động tác của mình làm cho choáng váng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ chậm chạp không có động tác gì, đến khi quản gia trong điện thoại gọi vài tiếng ông chủ bà chủ.
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.” Tạ Nghiên trả lời một câu.
Hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, cúp điện thoại, lấy máy nhét vào tay Hoắc Duyên Niên, không nói gì.
Mỗi người đều có bí mật nhỏ của riêng mình, chỉ cần giữ bí mật lớn trong tay, Hoắc Duyên Niên không định tiếp tục tìm tòi sự khác thường của Tạ Nghiên nữa.
“Khương Hành bị tôi chuyển công tác, cậu đi với Mạt Mạt học đàn piano, mỗi ngày dẫn cô ấy về ăn cơm.”
Tạ Nghiên nghe giọng nói đắc ý của Hoắc Duyên Niên khi nói về Khương Hành. Chỉ là kỳ lạ bây giờ Khương Hành không phải đã được người cha giàu có nhận về sao, tại sao có thể bị Hoắc Duyên Niên dễ dàng bắt đi như thế.
“Chân đi không được.” Tạ Nghiên tiếp tục từ chối.
“Không có việc gì, tôi đưa đón cậu, không cần cậu động chân đâu.” Nói lời này bộ dạng Hoắc Duyên Niên thoải mái như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt.
Người này như vậy không để ý điểm mấu chốt sao? Một thẳng nam nói ôm cậu thì ôm cậu, không cảm thấy xoắn xuýt à?
“Tôi không muốn đâu.” Hoắc Duyên Niên không có hạn chế nhưng Tạ Nghiên thì có. Cậu thích đàn ông cho nên phải giữ khoảng cách với Hoắc Duyên Niên, nam nhân thụ thụ bất thân.
Hoắc Duyên Niên mở laptop ra bắt đầu bận rộn công việc.
“Tôi nói tôi không muốn mà!” Tạ Nghiên nâng âm lượng cao lên.
Đối phương không trả lời, chuyên tâm gõ bàn phím.
Vì thế lúc buổi tối Hoắc Duyên Niên chuẩn bị trở về phòng ngủ, bị Tạ Nghiên trả thù, cửa phòng ngủ bị khóa.
“Tạ Nghiên mở cửa ra.”
“Bác sĩ nói cậu ngủ không đủ giấc, sao không cho tôi vào, hôm nay cậu ngủ một mình lại không ngon được đấy.”
Hoắc Duyên Niên trịnh trọng khuyên bảo, yêu cầu Tạ Nghiên mở cửa.
[ Tác giả có chuyện nói: Chờ tôi đi ra ngoài tản bộ, trở về còn một chương nữa.
Tiểu kịch trường:
Khi hai người đánh nhau trên giường
Hoắc Duyên Niên: Gọi anh nào.
Tạ Nghiên: Em lớn hơn anh một tuổi đấy!
Hoắc Duyên Niên: Anh, anh mềm thật đó nha.
Tạ Nghiên: Muốn chết mà...]