Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 25: Chương 25




Hạ Uyển Chi sau khi trở về liền thay đổi quần áo. Trúc Thanh vuốt tay áo ướt một mảng lớn, hỏi Hạ Hà làm sao bị vậy.

Hạ Hà liếc nhanh nhìn Hạ Uyển Chi, nói ra lí do thoái thác hai người đã chuẩn bị tốt “Lúc nương nương rửa tay không cẩn thận bị ướt.”

Trúc Thanh cũng không hề hỏi nhiều, nhìn kỹ một chút không có gì khả nghi, liền đem quần áo giao cho cung nữ, cho người mang đi giặt sạch.

Hạ Uyển Chi nhìn nhất cử nhất động của nàng ta, may mà Hạ Hà phát hiện tay áo bị Bạch bảo lâm nắm lưu lại một vết máu lớn, các nàng liền rửa ráy sạch sẽ ở bờ ao rồi mới trở về.

Nếu là bị người phát hiện , khó có thể qua loa tắc trách cho qua. Thấy Trúc Thanh không hỏi nhiều, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Trúc Thanh ở bên người hầu hạ, Hạ Uyển Chi hỏi “Không phải là thân thể khó chịu sao?”

“Đa tạ nương nương quan tâm, là nô tỳ nhớ nhầm rồi, cũng không phải thân thể khó chịu.” Trúc Thanh có chút thẹn thùng nói. Nàng ta cho rằng đến quỳ thủy , ai biết chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Nếu không còn chuyện gì, Hạ Uyển Chi cũng không hỏi nhiều.

Hạ Hà rót một chén trà nóng an thần cho nàng.

Trúc Thanh nhìn thấy nhíu mày “Nương nương không phải là không thể uống trà sao?”

“Ta muốn uống một chén.” Thấy Hạ Hà khó xử, Hạ Uyển Chi không nghĩ ngợi tiếp nhận lấy, thổi thổi, uống một ngụm. Đã lâu không có uống trà, nàng đều cảm thấy hương vị so ra kém ô mai trà.

Ăn trưa nàng ăn không nhiều lắm, dùng xong, ngồi trong chốc lát liền nằm nghỉ trưa. Nhắm mắt lại không bao lâu, liền cảm giác mình từ chỗ cao rơi xuống, mắt thấy máu chảy thành sông, nàng đột nhiên bừng tỉnh, toát mồ hôi lạnh.

Trúc Thanh nghe thấy động tĩnh tiến đến hỏi thăm, nàng lắc lắc đầu tiếp tục nằm “Vô sự, thấy một cơn ác mộng mà thôi.”

“Vâng!” Nhìn nàng đầu đầy mồ hôi, Trúc Thanh vắt khăn lau mồ hôi trên mặt cho nàng.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là nửa buổi chiều. Trúc Thanh hầu hạ nàng đứng dậy, trang điểm tốt rồi, Trúc Thanh nói “Thời điểm nương nương ngủ, trong cung đã xảy ra một việc.”

“Chuyện gì?” Nàng đại khái đã đoán được là chuyện gì .

“Bạch bảo lâm mất, nói là không cẩn thận từ trên hòn non bộ té xuống nên mất!” Trúc Thanh nói, không khỏi thổn thức hai tiếng.

Nàng phối hợp, cũng thổn thức hai tiếng, nói “Thật không may mắn, còn chưa hưởng phúc liền mất. Thật đúng là làm cho người cảm thấy đáng tiếc.”

“Đúng vậy, nói như thế nào cũng là tiểu thư đại gia tộc. Hôm nay tiến cung, đợi hôm bào đó được Hoàng Thượng sủng ái, còn không phải là tiền đồ vô lượng. Chỉ là số mệnh đã định có một kiếp, tránh không khỏi a!” Trúc Thanh hảo tâm dặn dò “Sau này nương nương cũng không cần đi tới mấy chỗ cao , không an toàn!”

Nàng gật gật đầu bày tỏ đồng ý.

Cái kết cục Bạch bảo lâm té mất này, có thể nói là che mắt mọi người. Căn bản không có ai nghi ngờ. Dù sao Bạch bảo lâm đã tiến cung, mặc dù còn chưa thị tẩm, nhưng trên danh nghĩa cũng là nữ nhân của Tề Diệp, Tề Diệp cho một danh phận mỹ nhân, sai người hậu táng xem như cho Bạch gia một cái công đạo. Đương nhiên, Bạch gia cũng nhận được đền bù tổn thất, chức quan hai vị ca ca của nàng ta bay lên một bậc. Bạch mỹ nhân hạ táng rồi, Hà Chiêu dung đi Phượng Nghi cung của hoàng hậu. Hoàng hậu ngủ trưa mới dậy, Hà Chiêu dung tự mình trang điểm cho nàng ta, vừa trang điểm vừa nói “Chuyện Bạch mỹ nhân đã xử lý sạch sẽ, cũng không phức tạp.”

“Vậy là tốt rồi!” Hoàng hậu không đếm xỉa tới đáp một câu, liếc mắt nhìn châu thoa trong hộp trang sức, cầm một kim thoa điểm thúy bươm bướm đưa cho nàng ta “Đây là ban thưởng cho ngươi.”

“Đa tạ nương nương ưu ái!” Hà Chiêu dung tiếp nhận hành lễ, lúc này cài lên trên búi tóc, nhìn ra được rất thích.

“Ngươi yên tâm, làm việc cho bản cung khẳng định không chỉ là một châu thoa. Hoàng Thượng đã lâu không đi tới chỗ của ngươi. Đêm nay Hoàng Thượng có lẽ sẽ lật bài tử của ngươi, hầu hạ cho tốt.”

“Vâng!” Hà Chiêu dung gật gật đầu.

Đêm đó người Kính sự phòng cầm khay lục đầu đầu bài đi tới cho Tề Diệp lật bài tử. Bài tử của Hà Chiêu dung đặt ở vị trí bắt mắt nhất, trùng hợp lúc này có cung nữ nói là Hà Chiêu dung chuẩn bị súp ngọt cho người đưa tới, ánh mắt của Tề Diệp quay lại nhìn khay lục đầu bài một cái, cuối cùng lật bài tử của Hà Chiêu dung.

Về phần chén súp ngọt kia, là hoàng hậu sai cung nữ mượn tên Hà Chiêu dung đưa vào .

Hà Chiêu dung biết rõ Tề Diệp muốn tới phòng của nàng, nửa buổi chiều liền bắt đầu trang điểm ăn mặc. Về phần Tề Diệp thì cùng thái hậu dùng bữa tối xong, lại nghe thái hậu niệm kinh thư trong chốc lát mới đi qua chỗ Hà Chiêu dung.

Buổi tối lại có vài vị cung phi thắt khăn tay ghen ghét khó ngủ.

Hầu hạ Tề Diệp tắm rửa thay quần áo đi vào triều xong, Hà Chiêu dung ngủ một lát lại thức dậy. Nàng ta vừa rửa mặt xong, một chén tên là “ thuốc bổ” đã bưng lên, là hoàng hậu nương nương tự mình phân phó, ma ma tự mình bưng lên. Nàng ta không muốn uống cũng không được.

Dưới cái nhìn chăm chú của ma ma, Hà Chiêu dung thần sắc không thay đổi uống hết chén thuốc. Cầm chén giao cho ma ma, ma ma tiếp nhận chén không lui xuống. Hoàng hậu giao phó nhiệm vụ coi như là hoàn thành. Mỗi lần Hà Chiêu dung thị tẩm xong, ngày thứ hai cũng sẽ nhận một chén thuốc, uống hết rồi thì nàng ta cũng đừng nghĩ tới việc mang thai hoàng tử.

Ma ma vừa đi, cung nữ bên cạnh vội vàng bưng một cái bồn đi đến. Hà Chiêu dung lấy tay móc cổ họng, ọe một tiếng, phun chén thuốc ra, còn phun ra không ít cái vật dơ bẩn khác. Mà nàng cũng khó chịu đến rơi nước mắt.

Nàng muốn mang thai hài tử thì phải nghĩ biện pháp không uống hết chén thuốc kia. Dù dựa vào hoàng hậu, nàng cũng phải có tính toán của mình. Nếu như nàng sinh hạ hoàng tử, cònkhông phải là mẹ vinh nhờ con. Nàng cũng có thể ở trước mặt hoàng hậu có chút tôn nghiêm của mình, không cần bị xem như con chó bên cạnh mà đối xử.

Ngày tháng tư khí trời rõ ràng nóng lên, trang phục hè đã đưa đến trong tay các vị chủ tử. Hạ Uyển Chi vẫn như xưa, không có việc gì không ra cửa. Về phần Đức phi tặng hộp yên chi kia, Hạ Đồng nhìn qua nói là cũng không có vấn đề, có thể yên tâm sử dụng.

Hạ Uyển Chi không muốn dùng đồ của người khác, coi như là an toàn nàng cũng không muốn dùng. Cũng không tiện khen thưởng cho mấy người Hạ Bích, liền cứ đặt đó, cho đến khi không thể dùng liền vứt bỏ.

Chuyện Bạch bảo lâm mất, hoàng hậu làm bộ dặn dò vài câu khi các nàng thỉnh an, nói các nàng không cần đi mấy chỗ cao, mép nước.

Mười người thiếu một cái, Lâm Huệ lại muốn cảm khái vài câu, lôi kéo Hạ Uyển Chi đi ngự hoa viên dạo “Thật là thế sự vô thường, một người đang yên lành nói mất thì mất.”

Hạ Uyển Chi cố nén kiên nhẫn ứng đối vài câu, Lâm Huệ lại nói “Thật may là còn có Uyển tỷ tỷ, nếu không ta cũng không biết làm sao bây giờ.”

Nếu lúc trước, Hạ Uyển Chi nghe thấy sẽ rất cảm động, hôm nay nghe tới bất quá là nhất thời chỉ là giả mù sa mưa mà thôi, căn bản không cần để ở trong lòng.

Lúc các nàng trở về vừa vặn trông thấy Hà Chiêu dung dạy dỗ người. Bị dạy dỗ chính là tài tử trong cung nàng ta, cùng tiến cung với mấy người Hạ Uyển Chi , ở trong cung Hà Chiêu dung.  Hà Chiêu dung là nah vuốt của hoàng hậu, ở trước mặt hoàng hậu phục tùng vuốt mông, còn ở trước mặt người phân vị thấp hơn nàng ta thì rất biết cáo mượn oai hùm, cố làm ra vẻ.

Nhìn thấy các nàng, Hà Chiêu dung thu liễm vẻ hung ác, cười chào hỏi Lâm Huệ “Lâm sung dung thật có nhã hứng!”

“Khí trời sáng sủa, nghe nói phong cảnh bên ngoài tốt, liền đi ra dạo một chút.” Lâm Huệ cười nói “Nếu không có việc gì, ngày khác lại tụ tập chút, Hà Chiêu dung cứ tiếp tục làm việc.”

Hà Chiêu dung thấy các nàng cũng không nhúng tay vào, thầm nghĩ các nàng cũng coi như thức thời, đều tự hành rồi nhìn các nàng rời đi.

Hạ Uyển Chi nhớ tới Hạ Hoa nghe được sau khi Hà Chiêu dung thị tẩm, hoàng hậu chuẩn bị cho nàng ta một chén thuốc bổ. Hà Chiêu dung tiến cung ba năm, ngoại trừ trước kia bị sẩy thai ra, sau đó cũng không còn mang thai hài tử. Nghĩ đến đều là công lao chén thuốc kia của hoàng hậu.

Hạ Uyển Chi nghĩ, Hà Chiêu dung cũng không dễ dàng a. Có hoàng hậu phía trước, nàng ta cho dù muốn mang thai, cũng là thân bất do kỷ. Đừng xem phong quang bề ngoài, ai biết ở bên cạnh hoàng hậu phải sống thế nào?

Một con chó sai?

Nhớ tới Bạch bảo lâm, Hạ Uyển Chi cũng nhớ tới Hà Chiêu dung làm những chuyện kia. Có điều nàng không có ý định không bằng chứng mà nói ra. Hơn nữa, nàng bây giờ căn bản không có năng lực đấu với Hoàng hậu. Ngay cả Hà Chiêu dung tạm thời nàng cũng lay không nổi. Vương Tiệp dư bị phỏng dưỡng hết nửa tháng, vết thương trên mu bàn tay mới tốt lên chút ít. Dù đã dùng thuốc trừ sẹo rất tốt, trên mu bàn tay vẫn có cái vết, nhìn từ xa không ra, tới gần thì vẫn nhìn ra được .

Vì vết sẹo này, Vương Tiệp dư ngầm vụng trộm nguyền rủa Đức phi vô số lần, cũng rơi vô số lần nước mắt. Ngự y trị lành vết thương, nhưng đối với vết sẹo lại bó tay. Vương Tiệp dư không có biện pháp, nói mẹ nàng ở ngoài cung tìm kiếm thuốc xóa sẹo tốt nhất cho nàng, hơn nữa còn nhắc đến tình hình gần đây ở trong cung.

Nàng mãi chưa thị tẩm, người Vương gia cũng rất lo lắng, đã nhiều lần ngầm vụng trộm bỏ công phu. Chỉ tiếc Vương Tiệp dư có thương tích, tạm thời không thể thị tẩm. Hiện tại, quan trọng là đợi nàng dưỡng tốt vết thương rồi nói sau.

Mặc dù có vết sẹo, nàng ta cũng không thể liên tục ẩn núp không gặp người, sai Đinh Hương làm như một cái như đồ đeo trên tay, che vết sẹo ở trên mu bàn tay, năm đầu ngón tay vẫn là lộ ở bên ngoài. Nàng ta mặc quần áo cũng là ưa thích mặc loại có ống tay dài.

Lúc thỉnh an Hạ Uyển Chi trông thấy Vương Tiệp dư đã có mặt, ngạc nhiên một chút rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt. Đức phi cho nàng đi vào giúp đỡ chải đầu tóc, Vương Tiệp dư thì ở bên ngoài uống trà chờ.

Nghe thấy bên trong ngươi một lời ta một câu nói chuyện với nhau, nàng ta khinh thường nhướng nhướng lông mày, âm thầm oán. Đừng tưởng rằng bám vào Đức phi liền một bước lên mây. Chỉ cần là vào đội ngũ của Đức phi, đó chính là địch nhân của nàng ta.

Cứ như vậy, Hạ Uyển Chi ở trong lòng Vương Tiệp dư đã hiển nhiên là địch nhân.

Lúc đi thỉnh an hoàng hậu, lại nhiều thêm một vị người mới. Đương nhiên, người mới nàng nói người mới là người đêm qua được triệu hạnh, đang hành đại lễ với hoàng hậu, hơn nữa từ mỹ nhân được phong lên làm tiệp dư.

Hạ Uyển Chi liếc nhanh nhìn Vương Tiệp dư, Vương Tiệp dư nhìn chằm chằm Trác tiệp dư đang hành lễ, hai mắt ghen ghét. Nàng biết rõ Vương Tiệp dư trong lòng không dễ chịu lắm. Nàng ta tự nhận là so với ai đều có điều kiện tốt hơn. Mắt thấy nguyên một đám thị tẩm, hết lần này tới lần khác còn chưa đến phiên nàng ta, nàng ta đương nhiên không có cam lòng.

Hoàng hậu dạy bảo Trác tiệp dư vài câu rồi để cho nàng ngồi xuống, trác tiệp dư ngồi xuống bên cạnh Hạ Uyển Chi bên, hai người gật đầu chào hỏi một phen rồi nghe hoàng hậu nói chuyện.

Mỗi ngày thỉnh an nói đi nói lại chỉ vài câu kia, hoàng hậu dặn dò mấy câu rồi các nàng liền tản đi. Thục phi đi đầu, những người khác lục tục đi theo. Nàng ra khỏi Phượng Nghi cung đã nhìn thấy người đứng nơi không xa kia, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là đang đợi mình.

Hạ Uyển Chi ngầm thở dài, tiến lên vài bước “Có chuyện gì?”

“ Đã mấy ngày không cùng nhau nói chuyện, không bằng đi dạo một chút?” Lâm Huệ đề nghị.

Các nàng có thể nói mỗi ngày gặp mặt, chỉ là liên tục không có cơ hội nói chuyện. Các nàng rất ít khi đi trong phòng từng ngươi ngồi một chút, trên cơ bản đều là ở ngự hoa viên, nơi phong cảnh hợp lòng người mà trò chuyện, lần này cũng không ngoại lệ.Lâm Huệ nói “Cũng sắp đến Đoan Ngọ , trước kia còn đi xem đấu thuyền rồng, hôm nay tiến cung rồi là không xem được nữa!”

Hội đua thuyền rồng đúng là sự kiện lớn hàng năm ở thành Kim Lăng. Hạ Uyển Chi may mắn vào lúc mười tuổi năm có đi Nam Hồ nhìn một lần. Về sau mẹ nàng quản rất nghiêm, nói là khuê nữ không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, liền không cho nàng ra cửa.

“Cũng không phải là không thể được, trong cung không phải là có Ngọc hồ sao? Nếu Hoàng Thượng có lòng, cũng không phải là không thể ở trong cung cử hành đấu thuyền rồng.” Hạ Uyển Chi thuận miệng nói một câu, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không thể nào.

Lâm Huệ cười cười “Uyển tỷ tỷ nói nghe nhẹ nhàng linh hoạt, hoàng cung cũng không thích những thứ kia.”

Nàng không có đáp lời đó, hai người nói đến những chuyện khác, còn đặc biệt đi dạo quanh Ngọc hồ. Ngọc hồ mặc dù không có lơn như Nam Hồ, nhưng cũng không nhỏ, mười mấy chiếc thuyền thuyền rồng thi đấu cũng không phải là không thể được .

Có điều Ngọc hồ cảnh sắc rất tốt, bên bờ dương liễu lả lướt, tùy tiện một chỗ nào cũng có hoa sen. Mới đầu mùa hè, hoa sen còn chưa nở, lá sen rậm rạp, theo gió lay động như biển xanh sôi trào. Nứớc hồ cũng là một mảnh xanh xanh, tròn trịa tựa như một khối ngọc, bởi vậy liền gọi Ngọc hồ, hồ đẹp như tên.

Không biết Vương Tiệp dư từ đâu dò thăm được Tề Diệp gần đây thích đi Phóng Ưng đài. Vương Tiệp dư vì muốn cho Tề Diệp thấy nàng ta nhiều hơn, tạo cơ hội cho chính mình nên mỗi ngày thỉnh an xong phải đi Phóng Ưng đài dạo một chút, hoặc là ở đó múa.

Hạ Uyển Chi không ý kiến, về sau cũng không đi qua đó nữa, miễn cho bị Vương Tiệp dư nói là theo chân nàng ta, muốn tranh sủng.

Mà nàng ta ôm cây đợi thỏ, liên tiếp đi năm ngày, trên đường thất vọng chuẩn bị trở về mới vô tình gặp Tề Diệp. Nàng ta ngạc nhiên mừng rỡ đến thiếu chút nữa nhào tới. May mắn lý trí còn khiến nàng ta dựa theo quy củ hành lễ, âm thanh trầm nhẹ, mặt mày ẩn tình “Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!”

“Đứng lên đi!” Tề Diệp nhìn thoáng qua nữ nhân ăn mặc tỉ mỉ, cũng không nói cái gì, đi qua bên người nàng.

Khó có cơ hội gặp được, Vương Tiệp dư tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Thấy hắn đi về hướng Phóng Ưng đài, nàng ta liền muốn có một cái gặp ngẫu nhiên, liền theo một con đường khác đi qua đó. Đinh Hương có chút sợ hãi, khuyên bảo Vương Tiệp dư trở về.

Vương Tiệp dư không muốn, Đinh Hương không có biện pháp, lúc này mới ấp úng nói đường các nàng phải đi đúng là nơi Bạch bảo lâm ngã chết.

Vương Tiệp dư nghe thấy, trong lòng sợ hãi, quay đầu bước đi, đi vài bước lại khẽ cắn răng quay lại lối đó. Vì được sủng ái, chính là đi một chút cũng không sao.

Nàng ta đi, Đinh Hương cũng không thể không đi theo, liền chạy chậm theo sau, trong lòng lại thấp thỏm .

Vương Tiệp dư cả gan đi tới, vòng qua hòn non bộ liền tăng tốc, tựa hồ sau lưng có người đi theo. Nhìn xung quanh một chút, thấy Tề Diệp còn chưa đi qua, nàng ta thở phào nhẹ nhõm,bước lên đài. Nàng ta đứng ở trên Phóng Ưng đài bắt đầu múa. Đây là sở trường của nàng ta, vũ đạo nàng ta thích nhất. Dáng người uyển chuyển, kỹ thuật múa nhẹ nhàng, một cái nhăn mày một nụ cười cũng làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp động lòng người.Tề Diệp đi dạo vài bước, đã nhìn thấy có người đang múa ở trên Phóng Ưng đài, kỹ thuật múa nhẹ nhàng. Hắn khẽ nhíu nhíu mày ngửa đầu nhìn xem, lập tức hiểu tâm tư của nàng ta, trong lòng có chút không vui. Nhưng cái gì cũng chưa nói, cước bộ chuyển một cái, theo như đường cũ trở về.

Người đang múa hăng say, nhìn thấy hắn rời đi, niềm vui tuột xuống từng bậc từng bậc, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, cuối cùng nằm ở trên lan can, nước mắt rơi như mưa.

Tề Diệp rời khỏi Phóng Ưng đài liền trở về phê duyệt tấu chương, vừa vặn phê duyệt đến tấu chương của Vương đại nhân. Hắn nhìn thoáng qua liền ném ở một bên. Quang Thuận công công thấy cũng không nói cái gì, chỉ là hỏi “Hoàng Thượng, bữa tối chuẩn bị dùng ở trong cung nào?”

“Đi Hỉ Lai điện đi!” Vuốt vuốt mi tâm, Tề Diệp nói một cái tên.

Quang Thuận công công gật gật đầu, lui xuống sai người truyền lời.

Mặc dù mất hứng, tấu sớ của Vương đại nhân hắn vẫn nghiêm túc nhìn một chút, cũng không phê duyệt, đặt qua bên, để cho nó đè ở trên bàn.

Buổi tối lúc lật bài tử, ánh mắt của hắn dừng một chút trên lục đầu bài của Vương Tiệp dư. Quang Thuận công công hiểu ý, nhấc lục đầu bài của Vương Tiệp dư, đêm nay Vương Tiệp dư thị tẩm.

Hạ Uyển Chi chuẩn bị tốt thức ăn, lúc chờ Tề Diệp đến dùng cơm cũng biết hắn đã lật ra thẻ bài của Vương Tiệp dư. Mà Vương Tiệp dư đã mừng đến phát khóc . Nàng ta đã cho rằng vô vọng, ai biết trả lại cho nàng ta là một kinh hỉ, sao có thể mất hứng?

Đang cao hứng , Vương Tiệp dư cảm thấy hạ thân nóng lên, mơ hồ có dự cảm xấu, liền đi vào phòng trong nhìn một chút, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Nương nương, hay là thông báo kính sự phòng, đêm nay không thể thị tẩm đi!” Đinh Hương vừa chuẩn bị vải băng nguyệt tín, vừa đề nghị.

Vương Tiệp dư cắn môi “Không cần!”

“Nhưng nương nương như vậy căn bản không thể thị tẩm a!” Đinh Hương khó xử, quỳ thủy đến sao thị tẩm được?

“Thật vất vả mới chờ được Hoàng Thượng, vì sao ông trời muốn đùa giỡn ta như vậy?” Vương Tiệp dư tức giận đến giậm chân, vỗ vỗ bụng “Thứ ăn hại này, muộn hai ngày sẽ chết sao?” Dứt lời Vương Tiệp dư nằm ở trên chăn khóc thút thít.

Đinh Hương cầm lấy vải băng nguyệt tín nhất thời không biết an ủi như thế nào.

Nghe nói Tề Diệp đến đây, Hạ Uyển Chi nâng cao thể xác lẫn tinh thần. Tề Diệp cùng Đức phi nói vài câu rồi mới đi Hỉ Lai điện của nàng. Nàng đi ở phía sau, nhìn thân ảnh cao to của người phía trước, vẻ mặt khó lường.

Phát giác hắn quay đầu lại nhìn, Hạ Uyển Chi đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức cười một cái.

Nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, càng nhìn càng động lòng người, khiến cho Tề Diệp tim đập lỡ một nhịp đập. Nhìn nàng mặt mày mang cười, nhếch miệng lên.

Giống như trước đây, Hạ Uyển Chi chuẩn bị thức ăn đều chú ý đến khẩu vị của hai người. Hạ Bích, Trúc Thanh ở một bên hầu hạ. Hạ Uyển Chi tự mình chia thức ăn cho hắn, phần lớn là thứ hắn thích ăn. Tề Diệp ăn được rất khoái trá, khẩu vị vô cùng tốt, liền ăn nhiều thêm nửa chén cơm nhỏ.

Sau bữa tối, mấy người Trúc Thanh thu dọn đồ đạc, Hạ Bích dâng trà. Tề Diệp nhìn thoáng qua trà xanh của hắn, ô mai trà của nàng, không nói gì.

Hạ Uyển Chi lại hiểu được, phân phó Hạ Bích đem trà xanh xuống, chuẩn bị một ly ô mai trà cho Tề Diệp. Hạ Bích sửng sốt một chút, rất nhanh dựa theo sự phân phó đi chuẩn bị ô mai trà.

Rót trà xong, Hạ Bích thức thời không đợi đuổi người liền lui xuống. Lúc rời đi thấy Trúc Thanh đứng bất động, nàng áy lôi kéo tay áo Trúc Thanh. Trúc Thanh có chút không cam lòng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bức rèm che đung đưa, chỗ có thể thấy thì căn bản không nhìn tới thân ảnh hai người họ. Tề Diệp uống một ngụm ô mai trà chua ngọt, khóe miệng mang cười, đặt chén trà xuống thì vươn tay “Đến đây!”

Hạ Uyển Chi chần chờ một chút, lập tức mỉm cười đứng dậy, chậm rãi đi đến trước người hắn. Tay mới vừa thả ra đã bị hắn kéo một cái qua. Đôi môi mềm nhũn, vị chua ngọt của ô mai trà tràn vào trong miệng. Mà nàng thì ngã vào trong ngực hắn. Lồng ngực rộng lớn dễ dàng đón nhận nàng. Một lần nữa bị hắn hôn đến đôi môi sưng đỏ, gò má đỏ bừng, khó thở đến mức thiếu chút nữa thì ngất đi.

Vào lúc nàng sắp ngất đi, Tề Diệp buông lỏng ra nàng, ôm người vào trong ngực. Nàng nằm ở trên vai hắn dồn dập thở dốc, bên tai là tiếng hắn kịch liệt thở dốc.

Hai người bình phục một chút, hắn đỡ vai của nàng, tới gần chỗ môi hơi sưng đỏ của nàng hôn nhẹ một chút. Nhìn qua đôi mắt hắc bạch phân minh, thủy quang liệt diễm của nàng, âm thanh khàn khàn nói “Lần sau nhớ dùng mũi hô hấp, nếu không trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nghe vậy, nàng xấu hổ đỏ hai gò má, ôm eo của hắn, áp vào trong ngực hắn, dùng một loại tư thái thẹn thùng làm nũng. Hắn thấy trong lòng ngứa một chút, một cảm giác vui sướng khó nói lên lời bao phủ lấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.