Vương Tiệp dư thân thể khó chịu không thể thị tẩm, Tề Diệp sau khi biết suy nghĩ một chút liền quyết định đi chỗ Đức phi.
Lúc rời đi, hắn vuốt ve đôi môi thoáng sưng đỏ của Hạ Uyển Chi, mỉm cười hứa hẹn với nàng “Hai ngày nữa trẫm trở lại thăm ngươi!”
Người nguyên bản đang lưu luyến nghe vậy, trong nháy mắt nở nụ cười thật tươi với hắn. Tề Diệp đột nhiên cảm thấy cước bộ bất động, ôm lấy cằm của nàng cúi đầu hôn một cái, ở trên môi mềm mại của nàng cắn một chút rồi mới buông ra.
Hạ Uyển Chi biết rõ hắn muốn rời đi, đỏ mặt hành lễ “Tần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng!”
Tề Diệp gật gật đầu, cất bước rời đi. Quang Thuận công công lớn tiếng thét to “Hoàng Thượng khởi giá!”
Bọn họ vừa đi, mấy người Hạ Bích liền tiến vào hầu hạ. Trúc Thanh nhìn lướt qua trên người nàng, cuối cùng rơi vào đôi môi hơi có vẻ sưng đỏ của nàng, khẽ nhíu mày.
Hạ Uyển Chi che giấu, bưng ô mai trà uống một ngụm. Nước trà đã nguội, có thể thấy được hắn ở trong phòng nàng dạo chơi một thời gian không ngắn.
Tề Diệp đi qua chỗ Đức phi, Đức phi cao hứng nghênh đón. Trưởng công chúa đang cũng bị nàng ta gọi tỉnh , lúc này đang khóc. Tề Diệp vừa nghe thấy, ôm qua. Trưởng công chúa đang ngủ ngon giấc bị lay tỉnh tất nhiên mất hứng, nàng nào biết ôm nàng là hoàng đế chí tôn, chỉ biết khóc đến trời long đất lở.
Tề Diệp dỗ không được, không hiểu hỏi “Trưởng công chúa làm sao vậy?”
“Chỉ sợ là mệt nhọc. Ban đầu nghe nói Hoàng Thượng đến còn có tinh thần, chờ trong chốc lát liền mệt nhọc.” Trong lời nói tựa hồ có chút oán hận. Đức phi oán hận Tề Diệp ở tại Hỉ Lai điện lâu làm trễ nãi thời gian.
“Nếu đã mệt nhọc thì để cho nhũ nương mang đi nghỉ ngơi đi! Đừng ủy khuất hài tử!”
Nhũ nương liền vội vàng tiến lên ôm hài tử, được Đức phi nương nương ra hiệu ôm trưởng công chúa lui đi nghỉ ngơi.
Đức phi rót một chén trà cho Tề Diệp, có chút nóng. Hắn thổi thổi rồi uống một ngụm, khóe môi bị răng của Hạ Uyển Chi không cẩn thận cứa một chút, tựa hồ trầy da, lúc này uống trà nóng bị xót nên hít vào một hơi.
Đức phi nghe thấy được, nhìn sang “Hoàng Thượng làm sao vậy?”
“Không sao!” Hắn vuốt ve đôi môi, nhớ tới môi nàng mềm mại ấm áp, chua ngọt ngon miệng, khóe miệng không tự giác xoẹt qua một nụ cười. Đức phi nhìn thấy khẽ nhíu mày.
Đức phi nói chút ít chuyện lý thú của trưởng công chúa. Đêm nay không còn sớm, Tề Diệp không chuẩn bị xem tấu sớ, nghe âm thanh của Đức phi, không khỏi suy nghĩ viễn vông. Hắn ghĩ tới người cười với hắn một cái bên Hỉ Lai điện kia, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to hắc bạch phân minh, cười một tiếng liền hai mắt cong cong, rất là động lòng người.
Đức phi thấy hắn xuất thần, trong lòng không vui, nhìn thoáng qua Bội Dung. Bội Dung hiểu ý lui ra ngoài, cho người đi Hỉ Lai điện hỏi thăm buổi tối phát sinh chuyện gì.Đức phi chuẩn bị nước nóng, ngồi trong chốc lát liền hầu hạ Tề Diệp tắm rửa. Nàng ta tự mình phục dịch, ngón tay như có như không chạy trên người hắn, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng ngưa ngứa.
Tề Diệp dần dần nổi lên hào hứng, nhìn người trước mặt bị nước nóng hun đến gò má đỏ thắm, ánh mắt càng ngày càng u ám.
Vương Tiệp dư khóc đỏ một đôi mắt, nghe nói Tề Diệp đã ngủ lại trong cung Đức phi, nàng ta càng cảm thấy ủy khuất tức giận, nước mắt một lần nữa lần nữa tuôn rơi, bụng cũng bắt đầu đau đau. Mỗi tháng nàng ta đến quỳ thủy cũng bị làm cho đau đến chết đi sống lại. Đinh Hương sắc chén thuốc, nàng ta giận dỗi không uống, kệ nó đau.
Cuối cùng vẫn là đau đến không chịu nổi, vừa khóc thút thít, vừa uống thuốc. Dù sao mấy ngày nay nàng ta đều không cần đi thỉnh an, cho dù hai mắt sưng vù cũng không cần ngại.
Hôm sau, Đức phi liền thức dậy rất sớm. Tề Diệp ở trong cung nàng ta ngủ lại, sáng sớm phải hầu hạ hắn vào triều. Nàng ta là người tỉnh rồi liền không ngủ được nữa, liền rửa mặt thay trang phục sớm.
Lúc dùng điểm tâm, trên bàn nhiều hơn một chén thuốc bổ. Đức phi nhìn thoáng qua rồi nhận lấy cháo trắng rau dưa Bội Dung chuẩn bị. Đồ ăn sáng ngự thiện phòng chuẩn bị phong phú đều chỉ để bài trí. Về phần chén thuốc bổ kia, Bội Dung tay chân thuần thục rót vào trong bô.
Nói sao Đức phi cũng đã ở hậu cung ba năm. Kể từ khi sinh hạ trưởng công chúa, mỗi tháng ít nhất nàng ta thừa sủng một lần. Nhưng đã hơn một năm đến nay, bụng của nàng ta một chút động tĩnh cũng không có. Ngự y nhìn thân thể nàng ta cũng không có gì lo ngại. Về phần thân thể của Hoàng Thượng, trẻ tuổi lực tráng, từ tối hôm qua có thể nhìn ra, hắn rất cường tráng.
Mà nàng ta vì cái gì chưa thể có thai lần nữa?
Đức phi không ngốc, cẩn thận lưu tâm liền sẽ phát hiện. Trong cung mặc dù phi tần không nhiều lắm, nhưng có hỉ cũng không nhiều. Hoàng hậu thành thân năm năm không sinh được một mụn con, nàng ta không thể không hoài nghi là hoàng hậu động tay chân trong đồ ăn.
Ai biết nàng ta cho ngự y nhìn mấy thuốc bổ chuẩn bị cho nàng ta, lúc khác cũng không có gì khác thường. Chỉ có mỗi lần thừa sủng xong, trong chén thuốc sẽ có thả vài thứ, là thứ gì đó làm cho người không thể mang thai.
Nàng ta nếu đã biết rồi thì không thể để cho hoàng hậu tính kế. Khẩu vị vô cùng tốt xong đồ ăn sáng, Đức phi nói “Đi Hỉ Hoa cung thăm Vương Tiệp dư một chút đi, dù sao thân thể khó chịu đây!””Vâng!” Bội Dung gật gật đầu đuổi theo. Về phần Vương Tiệp dư tại sao lại khó chịu, bất quá là nàng bỏ thêm ít thứ vào trong điểm tâm chiều của Vương tiệp dư, làm cho quỳ thủy của nàng ta đến trướcmà thôi, ai ngờ là thật sự có tác dụng.
Vương Tiệp dư nghe nói Đức phi đến thăm mình, tức giận đến quăng gối đầu. Trúc Mai cô cô vội vàng nhặt lên đến nhét xuống đầu nàng ta “Nương nương đừng tùy hứng, đó là Đức phi nương nương, cũng không thể đắc tội.”
Vương Tiệp dư khinh thường hừ một tiếng.
Đinh Hương dẫn người tiến vào. Vương Tiệp dư thu liễm vẻ mặt đứng dậy hành lễ “Tần thiếp gặp qua Đức phi nương nương!”
“Nằm đi, thân thể ngươi khó chịu, đừng để bị lạnh!” Đức phi quan tâm mở miệng.
Vương Tiệp dư âm thầm nhếch miệng, giả mù sa mưa “Đức phi ưu ái!” Nói rồi nàng ta nằm ở trên giường, vẻ mặt nhàn nhạt.
Đức phi tiếp nhận một cái hộp gấm “Đây là một chút cẩu kỷ A Giao thượng hạng, nghe nói bổ huyết. Vương Tiệp dư dùng để hầm súp cách thủy mà uống đi!”
“Để Đức phi nương nương phí tâm.” Vương Tiệp dư nói “Chỉ là tần thiếp từ nhỏ không thể ăn hai thứ đồ này, đành lãng phí một phần tâm ý của nương nương !”
Đức phi cũng không thèm để ý “Đã như vậy, đây cũng là không bắt buộc. Vương Tiệp dư thân thể khó chịu liền nằm nghỉ ngơi đi, bản phi còn phải đi thỉnh an hoàng hậu , cũng không muốn nói nhiều.”
Nhìn bóng lưng Đức phi rời đi, Vương Tiệp dư tức giận đến quăng gối đầu lần nữa, quay mặt hướng vào trong, cắn đệm chăn ô ô khóc.
Trúc Mai cô cô nhặt gối đầu lên vỗ vỗ bụi, ôn nhu an ủi “Nương nương đừng nóng giận, phong thủy luân chuyển, chờ nương nương thân thể sạch sẽ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ triệu hạnh nương nương .”
Vừa nói như vậy, Vương Tiệp dư mới an ủi chút ít, tiếng khóc dần dần nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng khóc mệt, đỏ vành mắt rồi thì dùng đồ ăn sáng. Cả người mệt mỏi, đầu óc choáng váng , nàng ta cảm giác mình bị bệnh rồi.
Mời ngự y nhìn, ngự y không biết nên nói như thế nào. Chứng bệnh phụ khoa luôn làm cho người ta khó có thể mở miệng , cũng may bọn họ là chuyên môn xem bệnh cho cung phi, cũng đã quen, dặn dò không nên ăn đồ sống đồ lạnh, cũng không nên tâm tình hậm hực, khai phương thuốc rồi rời đi.
Đi thỉnh an hoàng hậu , ở trên đường gặp phải Thục phi. Thục phi khó tránh khỏi trào phúng vài câu, Đức phi đáp lại vài câu. Cuối cùng hai người tan rã trong không vui, ai cũng không để ý ai.
Hạ Uyển Chi đã thành thói quen, ngược lại cảm thấy tâm tình của Đức phi tựa hồ không tệ, mặt mày đều giãn ra. Nhớ tới Hạ Bích nghe cung nữ Hỉ Hoa điện lén lút nghị luận, Vương Tiệp dư tối hôm qua đúng là giằng co một đêm. Nghĩ đến là thật vất vả ngóng trông được thị tẩm mà bởi vì đến quỳ thủy nên không cánh mà bay. Đúng là làm cho nàng ta khó có thể tiếp nhận!
Kỳ thật Vương Tiệp dư căn bản không cần phải đặc biệt tính kế, quá rõ ràng ngược lại làm cho người ta phiền chán. Với gia thế của nàng ta, Tề Diệp dù là không muốn nàng ta cũng không được. Vương gia đúng là đại gia tộc, có tiền có quyền, gia thế hiển hách. Mấy năm này Tề Diệp đều cần Vương gia xuất lực, tự nhiên sẽ không đắc tội Vương gia .Chỉ là Vương Tiệp dư không biết mà thôi, cứ muốn tranh thủ tình cảm, tranh giành tình nhân, muốn vượt hẳn lên trên mọi người. Mà Tề Diệp vừa vặn muốn chèn ép một chút Vương gia, tạm thời không thể để cho nàng ta được sủng ái mà thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Uyển Chi nghĩ tới Vinh Quốc phủ, tâm tư trở nên trầm trọng. Từ khi bắt đầu tiến cung, nàng sẽ phải thận trọng, vì Vinh Quốc phủ mà mưu đồ, để tránh cơn ác mộng tái hiện.
Chính là bởi vì như thế, nàng mới có thể đối với Tề Diệp đưa đẩy câu dẫn. Nàng nhìn ra được Tề Diệp đối với nàng là khác biệt. Trước kia ở chung, hắn chưa từng toát ra ánh mắt quyến luyến với mình?
Mấy người Hạ Uyển Chi vừa rời đi, hoàng hậu nương nương cũng đến giờ uống thuốc. Nguyệt Mai bưng một chén thuốc sắc từ phòng bếp nhỏ, nghe mùi kỳ lạ này nàng ta liền khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng tự mình uống hết, ai bảo bụng mình bất tranh khí đây.
“Đức phi bên kia chuẩn bị xong chưa?” Uống thuốc xong, hoàng hậu ăn hai viên ô mai đè xuống vị thuốc khổ sở.
“Đã chuẩn bị, lúc thu hồi chén đã trống không. Hơn một năm nay, mỗi ngày Đức phi đều sẽ uống một chén thuốc bổ, cũng không nghĩ nhiều cái gì.” Nguyệt Mai nói chi tiết.
“Vậy là tốt rồi, để cho nàng ta sinh hạ trưởng công chúa đã là một sai lầm. Bản cung sao có thể để cho nàng ta lại sinh hạ tiểu hoàng tử?” Hoàng hậu biết rõ, Đức phi gia thế không kém, nếu không cũng sẽ không được đưa vào hoàng cung. Hoàng Thượng không con nối dõi, nếu nàng ta sinh hạ tiểu hoàng tử, chẳng phải là đoạt hết nổi bật. Thái hậu liên tục thúc giục, nếu lỡ dễ tin lời của người khác, mẹ vinh nhờ con mà sủng ái nàng ta, hậu vị này của nàng có thể cũng không giữ được.
“Vương Tiệp dư như thế nào?” Cái Vương Tiệp dư kia, hoàng hậu là có nghe thấy. Một nữ nhân tự cho mình hay ho mà kiêu ngạo, hữu dũng vô mưu, không hề có đầu óc.
“Đang ở Hỉ Hoa điện dưỡng, mấy ngày nay thân thể khó chịu, không tiện ra cửa. Nô tỳ nghe nói Vương Tiệp dư đúng là tuyên bố muốn cho Đức phi đẹp mắt .”
“Ừ, chỉ bằng nàng ta cũng muốn vặn ngã Đức phi, còn non lắm đấy!” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay. Nguyệt Mai đi tới gần, hoàng hậu nói nhỏ vài câu, con mắt loe lóe ánh sáng. Nguyệt Mai gật gật đầu.
Buổi tối Tề Diệp ngủ lại Phượng Nghi cung, hoàng hậu tự mình hầm cách thủy canh hạt sen nấm tuyết. Hắn uống hai miếng rồi không uống nữa, nói là bữa tối ở chỗ thái hậu ăn hơi nhiều chút, cũng không đói.
Hoàng hậu cũng không miễn cưỡng, liếc nhìn Nguyệt Mai. Nguyệt Mai hiểu ý, bưng canh hạt sen nấm tuyết rời đi, rót vào trong hồ cho cá ăn.
Tề Diệp vẫn còn đang xem tấu chương lúc, Nguyệt Mai thay đổi hương nhang. Hương thơm không giống cũ, hương vị ngọt ngào nói không nên lời. Tề Diệp nhìn mấy quyển, cảm thấy buồn ngủ mới đứng dậy. Hoàng hậu tự mình hầu hạ hắn rửa mặt một phen, lấy ra tẩm y tự mình thêu cho Tề Diệp mặc. Nàng ta mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng tang, tà áo khẽ khép lại.
Lúc Tề Diệp cúi đầu liền nhìn thấy trước ngực nàng bộ ngực sữa như ẩn như hiện. Bộ ngực của hoàng hậu, là cái mà phi tần khác không thể so sánh được. Tề Diệp nhìn thoáng qua ánh mắt liền bị hút vào, lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô ráo.Tề Diệp đang muốn vươn tay, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, tia sét xẹt qua. Chút rung động kia rất nhanh bị sấm chớp đánh tan, Tề Diệp tỉnh táo lại, mất tự nhiên khụ một tiếng đi ra ngoài.
Hoàng hậu ảo não một tiếng, nghe thấy sấm sét có chút sợ hãi đi theo sau. Cung nhân đang đóng kín cửa sổ, nhìn từng giọt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống, rất nhanh liền nghe tiếng mưa rơi lộp bộp.
Tề Diệp quy củ nằm ở trên giường, hoàng hậu nhìn tia chớp có chút sợ hãi, nói nhỏ “Hoàng Thượng. . .”
Tề Diệp biết rõ nữ nhân nhà nào cũng đều sợ hãi. Hoàng hậu cũng là nữ nhân. Hắn thở dài ôm người vào trong ngực. Nghe thấy ngoài cửa tiếng động lớn huyên náo, hắn lập tức không vui nhíu mày “Chuyện gì xảy ra?”
“Cầu xin hoàng thượng đi qua xem một chút Thục phi nương nương đi, nương nương bị sợ hãi!” Mộc Hương cao giọng nói ở bên ngoài, Nguyệt Mai muốn ngăn cản cũng đã không kịp rồi.
Tề Diệp tự định giá một phen, buông hoàng hậu ra đứng dậy “Hoàng hậu nghỉ ngơi, trẫm đi qua chỗ Thục phi một chuyến. Thục phi từ nhỏ liền sợ sấm chớp, trẫm qua nhìn một chút!”
“Thục phi sợ hãi cũng có nhiều cung nhân như vậy. Hoàng Thượng cần gì phải đi trong lúc mưa to như vậy?” Thật vất vả mới trông được người, đã bên miệng rồi lại đột nhiên chạy qua miệng người khác, hoàng hậu mất hứng.
“Tính tình thục phi cũng không phải ngươi không biết. Trẫm ngày mai tới nữa, bữa tối sẽ dùng ở Phượng Nghi cung.” Nói xong, Tề Diệp đã mặc quần áo tử tế .
Hoàng hậu biết rõ nhiều lời vô dụng. Hơn nữa hắn đã nói ngày mai sẽ đến, hoàng hậu chỉ có thể cố làm ra vẻ rộng lượng, sửa sang tà áo cho hắn “Thần thiếp chỉ là đau lòng Hoàng Thượng chạy tới chạy lui, gặp mưa cũng không hay, qua đó nhớ rõ uống chén canh nóng.”
Đưa mắt nhìn người chui vào màn mưa, nhìn xem ánh nến trên đèn lồng càng lúc càng xa, hoàng hậu thu liễm vẻ mặt hiền lành rộng lượng, xoay người liền đem tất cả bình hoa cốc trà đều đập phá. Nguyệt Mai cùng cung nhân khác chỉ là nhu thuận phục tùng, không dám thở mạnh ra một tiếng.
Đập một hồi, nàng cũng mệt mỏi, liền cho người quét dọn thu thập. Trên mặt là nước mắt không cam lòng, nhìn mưa to ào ào, cười thê lương “Nàng ta sợ sấm chớp, chẳng lẽ bản cung không sợ sao? Không sợ sao?”
“Thục phi. . . Thục phi. . . Bản cung nhất định sẽ cho ngươi xem... .”
Quang Thuận công công giơ cao dù, tất cả đều che ở trên người Tề Diệp, thân mình hắn đã toàn thân ướt đẫm. Mặc dù như thế, trên người Tề Diệp vẫn là không có bao nhiêu chỗ khô, vạt áo bào đều ở dính nước.
Nhìn không giống như là đi cung điện của Thục phi, Quang Thuận công công nói “Hoàng Thượng, đi nhầm, Thục phi ở bên kia.”
“Đợi lát nữa lại đi!” Tề Diệp đương nhiên biết rõ Đức Sang cung của Thục phi ở đâu, hắn là muốn đi xem Hạ tiệp dư-Hạ Uyển Chi. Hôm nay sấm sét như vậy, hắn đi ở bên ngoài trong lòng đều có chút sợ hãi, nàng một người ngủ không biết có bị sợ hãi hay không.
Quang Thuận công công gõ cửa Đức Hỉ cung, người giữ cửa vội vàng mở cửa. Từ ánh sáng tia chớp nhìn ra, lập tức vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, Tề Diệp chỉ phân phó không cần phải kinh động những người khác, trực tiếp thẳng đến hướng Hỉ Lai điện.
Sấm sét ầm ầm, cung nhân đang làm nhiệm vụ đều trốn vào trong nhà, động tĩnh bên ngoài căn bản không phát hiện được.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Hạ Bích mở dù ra đi mở cửa. Khi trông thấy Tề Diệp một thân ướt nhẹp, xuất hiện ở trước cửa trong đêm mưa như vầy, Hạ Bích bị sửng sốt một chút rồi mới mở đường cho hắn đi vào.
“Người đã ngủ chưa?” Phất nước mưa, Tề Diệp hỏi.
“Chuẩn bị nằm ngủ!” Hạ Bích thành thật trả lời.
Hạ Uyển Chi đã nằm rồi, nghe thấy tiếng sấm chớp lại khoác y phục đứng dậy. Sấm sét đánh khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh e ngại, nàng đang nói chuyện với Hạ Bích để có thêm can đảm thì nghe thấy tiếng đập cửa .
Lúc này nhìn người ướt đẫm toàn thân, hai mắt sáng long lanh đang nhìn mình, nàng đều cho rằng mình đang nhìn nhầm, quên cả hành lễ liền hỏi “Sao Hoàng Thượng lại tới?”
“Trẫm tới thăm ngươi một chút!” Tề Diệp cười cười, nhìn chính mình có chút chật vật, không khỏi lúng túng.
Hạ Uyển Chi đã không biết nên nói làm sao. Sấm chớp ầm ầm, lại còn mưa to, hắn cũng chịu ướt đi đến chỉ nói là nhìn nàng một chút. Trước kia hắn chưa từng đối với mình như vậy. Mỗi lần sấm chớp đánh, hắn vĩnh viễn đều ở trên giường người khác, mà nàng sợ hãi cũng chỉ biết ôm gối đầu đệm chăn.
Hạ Bích cầm khăn sạch sẽ đến cho hắn nước đọng trên mặt. Hạ Uyển Chi vội vàng mang tới một ly nước nóng cho hắn “Nơi này của tần thiếp không có quần áo để hoàng thượng đổi . . .”
“Không cần làm phiền , đợi lát nữa trẫm liền rời đi.” Uống một ngụm nước nóng, hắn vươn tay, Hạ Uyển Chi tiến lên bỏ tay vào trong tay hắn. Hắn cười lôi kéo nàng ngồi xuống bên giường, ra hiệu nàng nằm lại, hơn nữa còn ôn nhu đắp chăn cho nàng “Ngươi ngủ đi! Chờ ngươi ngủ rồi, trẫm sẽ rời đi.”
“Hoàng Thượng còn muốn đi sao?” Cuối cùng là nàng nhịn không được hỏi ra tiếng.
“Đừng lên tiếng, ngủ đi!” Tề Diệp cũng không trả lời, chỉ là có chút nghiêm túc nhìn nàng, lông mày cau lại.
Kỳ thật hắn không nói Hạ Uyển Chi cũng đã nghĩ minh bạch. Đêm nay hắn nên ở trên giường của hoàng hậu, lúc này lại đi ra. Đối diện Đức Hỉ cung chính là Đức Sang cung. Mỗi lần sấm chớp, tám chín phần mười hắn đều là ở bên cạnh Thục phi.
Đêm nay chỉ sợ là Thục phi lại gọi người đi từ trên giường của hoàng hậu. Mà hắn là bởi vì không yên lòng về nàng nên tới xem một chút .
Nàng ở trong lòng hắn coi như là có chút phân lượng. Hạ Uyển Chi thật không biết nên cao hứng hay là nên bi thương.
Nhắm mắt lại, nàng tận lực làm cho mình thoạt nhìn như đã ngủ. Tay của hắn cách đệm chăn nhẹ nhàng vỗ, giống như là đang dỗ nàng chìm vào giấc ngủ. Từ lúc bắt đầu, nàng cũng không cần người dỗ đi ngủ.
Tề Diệp nhìn nàng bất động, nhẹ giọng gọi hai tiếng, thấy nàng cũng không có động tĩnh thì biết rõ nàng đã ngủ, liền rón rén đứng dậy. Trên mặt ghế đọng lại chút nước. Lúc rời đi, hắn dặn dò Hạ Bích canh chừng một tấc cũng không rời.
Đưa người đi rồi đóng cửa lại, Hạ Bích lau nước mưa trên người, nói “Nương nương, Hoàng Thượng đã rời khỏi!”
“Ừ! Không còn sớm, ngủ đi!” Hạ Uyển Chi nhìn màn giường đáp lại một câu, xoay người nằm nghiêng ngủ, ngầm thở dài.
Thục phi trông đứng trông ngồi mới nhìn thấy người xuất hiện. Bất chấp phép tắc nàng nhào tới, chạm đến người lạnh buốt lúc này mới kinh hô buông ra “Sao Hoàng Thượng bị ướt hết rồi, bọn họ che ô kiểu gì . . .” Lời còn chưa dứt, một tiếng sấm rơi xuống, sau một khắc tia chớp đánh tới, nàng ta bị hù dọa lại lần nữa ôm lấy Tề Diệp, nũng nịu nói nhỏ “Hoàng Thượng, thần thiếp sợ hãi!”
“Được rồi, trẫm đã qua đây với ngươi, mau buông trẫm ra, đừng để ướt thân thể của ngươi.”
“Hoàng Thượng đối với thần thiếp thật tốt, biết rõ thần thiếp sợ sấm chớp.” Thục phi cười tủm tỉm nói, phân phó Mộc Hương chuẩn bị nước nóng, canh nóng cho Tề Diệp trừ cái lạnh
Lăn qua lăn lại trong chốc lát hai người nằm ở trên giường, sấm chớp đã ngừng nghỉ, chỉ là mưa to vẫn rắc rắc rơi xuống. Thục phi đưa tay ôm eo Tề Diệp, chân ngọc hữu ý vô ý cọ cọ bắp đùi của Tề Diệp.
Người đang nằm giật giật, cầm lấy tay của nàng ta, nghiêng mình đem người áp dưới thân. Miệng đắng lưỡi khô, hắn đè nàng ta ra hôn. Thục phi trong lòng vui mừng, mềm nhũn thành một bãi nước, trong miệng rên rỉ. Đêm nay nàng ta đều chủ động hơn trước, cầm lấy mặt Tề Diệp, bĩu môi đang muốn đáp lại.
Tề Diệp đẩy eo một cái, nàng ta kinh hô một tiếng, dưới thân bị tấn công, chút tâm tư nhỏ kia cũng biến mất, bị một đẩy lại một đẩy sủng hạnh bao phủ.