"Chậc chậc chậc, "
Lâm Lập Hạ sờ sờ cằm mình, tới tới lui lui đánh giá xe ngựa trước mắt,
vẻ mặt nàng hồ nghi nhìn Mạc Tử Huyền hỏi, "Tử Huyền, đây là xe ngựa của huynh?"
Trong tay Mạc Tử Huyền cầm một cây quạt cán bằng
bạch ngọc, phối với trang phục của hắn hôm nay có thể nói là thoát tục
đến cực điểm, hắn mở ra quạt xếp ra tác phong nhanh nhẹn đong đưa vài
cái, "Đây đúng là xe ngựa của ta."
Hả? Lâm Lập Hạ lại vẫn có chút hoài nghi, người trước mắt này khí chất tướng mạo kia đều là hạnh nhất, nhưng xe ngựa này...
Lâm Lập Hạ cho rằng, với một thân "Trang phục và đạo cụ" này của Mạc Tử
Huyền mà nói, xe ngựa của hắn không phải cực kỳ xa hoa thì cũng phải ý
vị tao nhã, nhưng mà chiếc xe ngựa trước mắt này cùng mấy chữ kia khoảng cách đâu chỉ là xa đâu, nói dễ nghe thì là mộc mạc giản dị, nói khó
nghe một chút thì chính là nghèo túng. Bề ngoài xe ngựa ngoại trừ nhìn
qua rất lớn thì cơ bản liền không tìm được từ ngữ chính xác để hình
dung. Cơ hồ chính là... Tìm rất nhiều ván gỗ tùy ý chắp vá vào một chỗ,
nhìn giống như bất kì lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Vậy..." Lâm Lập Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cười khan nói, "Tử Huyền, vẫn là
ngồi xe ngựa của ta đi. Xe ngựa kia của ta tuy nhỏ, nhưng vẫn rất thoải
mái."
Mạc Tử Huyền nhìn nàng nhẹ cười một tiếng cũng không trả lời, hắn xoay người đi lên xe ngựa trước lại vươn tay ra với nàng.
Lâm Lập Hạ nhìn bàn tay sạch sẽ xinh đẹp trước mắt suy nghĩ chính mình có
muốn đi lên hay không. Lên, nàng cảm thấy được xương cốt của mình có
chút nguy hiểm, không lên... Nàng giương mắt nhìn nhìn nụ cười ôn nhuận
của Mạc Tử Huyền, àiiii, thôi, thật sự là khó có thể kháng cự mà.
Bàn tay nhỏ trắng nõn đặt trong lòng bàn tay to lớn của Mạc Tử Huyền, Mạc
Tử Huyền hơi hơi lực một dùng, Lâm Lập Hạ thoải mái lên xe ngựa.
Xốc màn xe màu xám lên, Lâm Lập Hạ cứ thế sợ ngây người.
Năm phút đồng hồ sau nàng ngồi ở trong xe ngựa, vẻ mặt đề phòng nhìn Mạc Tử Huyền đang cười yếu ớt thưởng thức trà, trong lòng không ngừng nhắc đi
nhắc lại, phúc hắc, đây tuyệt đối là phúc hắc trong truyền thuyết mà.
"Giản Chi sao lại nhìn ta như vậy?" Mạc Tử Huyền uống một ngụm trà thơm, lại
lấy một miếng điểm tâm trên bàn cắn một ngụm nhỏ.
Lâm Lập Hạ cau mày lắc lắc đầu, nam nhân này, nguy hiểm, nguy hiểm quá.
Mạc Tử Huyền bị biểu tình ngưng trọng của nàng cười vui vẻ, " Bây giờ Giản
Chi còn cho muốn về xe ngựa của huynh nữa không?"
Vừa nhắc
tới cái này Lâm Lập Hạ liền cảm thấy được vừa rồi bản thân thật là mất
mặt quăng hết mặt mũi của người hiện đại. Vừa rồi nàng đã nói gì nhỉ?
"Tử Huyền, vẫn là ngồi xe ngựa của ta đi. Xe ngựa của ta tuy nhỏ, nhưng mà
rất thoải mái." - - - - - - - - - -- nàng đã nói như vậy.
Nhưng mà ai ngờ được ngay cả xe ngựa của Mạc Tử Huyền đều chứa huyền cơ chứ.
Ai có thể nghĩ ra bên trong cái xe ngựa rách nát này lại được trang hoàng như vậy! Như vậy! XXXX!
Vách xe vừa nhìn liền biết là dùng gỗ hương làm thành, mùi hương bên trong
xe ngựa thầm di động, bên trong xe ngựa to như vậy đều lấy gấm vóc làm
nền, hai bên đều có một cái giường êm, ở giữa bàn trà bằng gỗ đàn hương
tinh xảo. Bên cạnh có một cái tủ nhỏ, Lâm Lập Hạ nhìn thấy vừa rồi Mạc
Tử Huyền từ giữa lấy ra một bộ trà cụ, nước pha trà, điểm tâm cùng một
vài thứ linh tinh.
Lâm Lập Hạ vô lực cúi thấp đầu xuống, quả nhiên ông cha ta đã đúng, tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người
biết mặt không biết lòng). Bây giờ mọi thứ đều thay đổi, đầu năm nay đâu chỉ là người đâu, xe đều có thể trong ngoài thay đổi 180 độ, đổi đến
nhận không ra!
"Tử Huyền, huynh khẳng định là người phúc hắc trong truyền thuyết." Lâm Lập Hạ rưng rưng nói.
"Phúc hắc?" Mạc Tử Huyền nhíu nhíu tuấn mi, "Phúc hắc là có ý gì?"
Lâm Lập Hạ yếu kém cầm lấy ly trà của mình uống một ngụm, "Chính là ý trên mặt chữ."
Mạc Tử Huyền không khỏi bật cười, ý trên mặt chữ, đó không phải là bao tử đen sao?
Lâm Lập Hạ vẫn không hề phát hiện suy nghĩ của hắn cắn một miếng điểm tâm, ừm, ngọt, không thể ăn.
Mạc Tử Huyền chú ý tới nàng chỉ cắn một miếng điểm tâm liền đặt ở một bên, "Sao thế, không hợp khẩu vị của Giản Chi sao?"
Lâm Lập Hạ nhìn miếng điểm tâm kia ánh mắt một có chút giấu đầu hở đuôi
nói, "Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể thích ăn đồ ngọt?" Thật ra
là điểm tâm kia quá ngọt, ngấy.
Mạc Tử Huyền vươn tay lấy một miếng điểm tâm đưa cho nàng, cười nhạt nói, "Giản Chi nếm thử cái này đi."
Lâm Lập Hạ nhìn miếng điểm tâm trong suốt màu xanh trên bàn tay trắng nõn
của Mạc Tử Huyền càng lộ vẻ óng ánh trong suốt. Nàng một phen túm lấy
điểm tam trong tay Mạc Tử Huyền hung hăng cắn một ngụm. Điểm tâm vị ngọt mà không ngấy, vào miệng là tan ra, trong miệng lập tức tràn ngập một
cỗ mùi thơm ngát.
Lâm Lập Hạ có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Tử
Huyền, "Oa, đây là làm từ cái gì?" Nàng từ nhỏ đã không thích đồ ngọt,
cảm thấy được hầu hết đều là một hương vị, ngọt đến phát ngấy. Nhưng
khối bánh ngọt Mạc Tử Huyền đưa cho nàng có một loại hương vị quen
thuộc, nhàn nhạt, tỏa vào trong mũi một trận thoải mái, để cho nàng nhịn không được vài miếng liền ăn xong.
Mạc Tử Huyền cười thanh nhã, ngón tay thon dài chỉ chỉ đầu mình ý bảo Lâm Lập Hạ suy nghĩ một chút.
Lâm Lập Hạ lại lấy một miếng điểm tâm từ trong cái đĩa bạch ngọc, đặt ở
trước mũi cẩn thận nghỉ thử. Cái hương vị này... Tới cùng là cái gì?
Nàng nhắm hai mắt lại chuyên tâm nhớ lại, đây là hoa? Không đúng, mùi hoa
là nồng đậm mê người mà, so với mùi hoa càng giống như cỏ non mùa xuân,
sức sống bừng bừng. Cỏ xanh? Trong đầu Lâm Lập Hạ lóe lên ánh sáng.
"Lá trúc!" Nàng mở to mắt hưng phấn lớn tiếng nói, "Đúng hay không?"
Môi mỏng của Mạc Tử Huyền khẽ nhếch, giữa con ngươi màu nâu trà xao động ý cười, "Giản Chi quả nhiên hiểu được ý ta."
Lâm Lập Hạ nhìn đĩa điểm tâm trước mắt mà xuất thần, "Đúng là lá trúc, nhưng mà làm kiểu gì vậy?"
"Vậy thì phải hỏi đầu bếp trong phủ của ta rồi." Mạc Tử Huyền cũng cắn một
miếng bánh trúc, ừm, quả nhiên là tươi mát trơn bóng.
"Tử
Huyền khẳng định là con nhà phú gia." Lâm Lập Hạ khẳng định nói. Nhìn
một thân y phục này, nhìn một cái xe ngựa này, nhìn một cái... Khí chất
tao nhã tướng mạo tuấn mỹ của người này.
"Trong nhà chút tổ
nghiệp (sản nghiệp tổ tiên để lại) mà thôi." Mạc Tử Huyền nhẹ nhàng nói
bâng quơ, "Vậy còn nhà của Giản Chi thì sao?"
"Nhà ta?" Lâm
Lập Hạ cân nhắc bản thân nên nói như thế nào, "À, trong nhà ta cũng có
chút tổ nghiệp mà thôi." Nói xong chính mình nở nụ cười trước.
"Giản Chi cười cái gì?" Mạc Tử Huyền có chút không hiểu phản ứng của Lâm Lập Hạ.
"Huynh nói trong nhà huynh chỉ có chút tổ nghiệp, ta nói trong nhà ta cũng chỉ có chút tổ nghiệp, huynh không biết là nói như vậy thì hình như chúng
ta đều là một dạng Nhị Thế Tổ sao?" Trong nhà có tổ nghiệp, bọn hắn lấy
tiền đi du lịch, không phải là Nhị Thế Tổ thì là cái gì?
Mạc Tử Huyền cảm thấy hứng thú hỏi, "Nhị Thế Tổ là gì?"
"Nhị Thế Tổ chính là chỉ nhóm người trong nhà tổ tiên của tổ tiên để lại, mà bọn hắn là người chỉ lo sống phóng túng miệng ăn núi lở." Lâm Lập Hạ
giải thích.
"Hóa ra là có ý như vậy." Mạc Tử Huyền cũng nở nụ cười, "Vậy Giản Chi cứ coi ta là Nhị Thế Tổ đi."
Lâm Lập Hạ chế nhạo nhìn hắn nói, "Tử Huyền, huynh hẳn không cho rằng 'Nhị Thế Tổ' là có ý khen ngợi chứ?"
Mạc Tử Huyền cũng biết nàng ám chỉ đích thị là câu nói buổi sáng của hắn,
hắn vân đạm phong khinh nói, "Chẳng lẽ ta không giống Nhị Thế Tổ sao?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn, sau cùng trịnh trọng lắc đầu, "Không giống."
Mắt phượng của Mạc Tử Huyền thoáng nhìn theo, "Đâu có chỗ nào không giống đâu?"
"Xa xỉ thì xem như huynh đạt tiêu chuẩn, bề ngoài nạm vàng bên trong thối
rữa thì ta không thể hiểu hết, nhưng là chỉ bằng khí chắt tiên nhân này
của huynh, thì kiểu gì cũng không phù hợp." Nhị Thế Tổ nếu có khí chất
này, sau khi tiêu hết gia nghiệp, về sau chỉ cần ngồi ngay ngắn một chỗ
thu tiền dầu vừng của người khác cũng đủ sống rồi.
Cái gì mà người không thể chỉ nhìn bề ngoài, quan trọng là ... Nội hàm, nhưng mà
nội hàm có thể nhìn ra được sao? Đó là sau khi ở chung mới có thể từ từ
phát hiện. Mà không thể phủ nhận chúng ta từ ánh mắt đầu tiên đều đối
với những người có vẻ ngoài đẹp đẽ mà sinh ra thiện cảm, đối những người diện mạo xấu xí hoạc ít hoạc nhiều đều có ý tránh né. Người, vốn là một loại sinh vậy nông cạn như thế.
"Vậy ý của Giản Chi cho
rằng ta không phải là một Nhị Thế Tổ sáo?" Mạc Tử Huyền lười biếng tựa
vào trên giường êm nhìn Lâm Lập Hạ nói.
Lâm Lập Hạ lắc lắc đầu, "Ta không biết."
"Huynh cái gì cũng không biết liền đồng ý đi chung với ta sao?" Mạc Tử Huyền
không khỏi có chút cảm thán dây thần kinh thô của nàng.
Lâm
Lập Hạ mang chút thông minh nhỏ nói, "Ta cân nhắc ta một không tài hai
không mang theo mỹ quyến, mà Tử Huyền một nhìn qua liền biết là cái gì
cũng không thiếu, cùng Tử Huyền đi chung nhìn kiểu gì cũng là ta chiếm
tiện nghi."
Có mĩ nam làm bạn, phòng cảnh đoạn đường này cũng đẹp hơn rất nhiều rồi.
"Ha ha, " Mạc Tử Huyền cười ra tiếng, hắn cũng không thiệt thòi, một đường này nhiề việc vui hơn một chút rồi.
Lâm Lập Hạ nhấc èm cửa xe lên, xe ngựa đang từ từ chạy ở giữa núi rừng, làn gió mang theo hương thơm ngát của cây cối phả vào mặt. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm thán nói, "Vẫn lại là không khí của núi rừng là tốt
nhất."
Ngón tay thon dài của Mạc Tử Huyền quấn vào sợi tóc
của chính mình, thản nhiên nói, "Giản Chi không biết sao, sự vật càng
tót đẹp lại càng rắp tâm hại người."
Lâm Lập Hạ nghe vậy
ngẩn người, tiếp đó gợi lên khóe môi cười yếu ớt nói, "Sự vật nhất định
có hai mặt, một mặt mang đến cho người ta đau khổ thì tất sẽ có một mặt
vui vẻ. Sự vật nguy hiểm sao lại không mang tới cho chúng ta tính khiêu
chiến."
Mạc Tử Huyền có chút kinh ngạc với câu trả lời của nàng, nhưng cũng chỉ cười cười mà không nói lời nào.
Lâm Lập Hạ thăm dò nhìn nhìn đi xe ngựa phía sau bọn họ, vươn tay vẫy vẫy với người đang đánh xe, "Trọng Lương!"
Trọng Lương có phần bất đắc dĩ nhìn người phía trước đang nhô đầu ra, nha đầu kia chẳng lẽ không biết như vậy rất nguy hiểm sao.
Hình như Lâm Lập Hạ cũng nghĩ tới cái này, cả người lập tức lùi về phía sau an
phận nằm vật xuống giường êm. Lúc nhìn về phía Mạc Tử Huyền thì thấy hắn nhắm hai mắt lại cũng đi vào giấc ngủ. Nàng điều chỉnh lại một tư thế
dễ chịu cũng nhắm hai mắt lại chậm rãi nghỉ ngơi.
Không đợi
Lâm Lập Hạ ngủ say, xe ngựa đột nhiên dừng lại làm cả người nàng theo
quán tính nhào về phía trước một chút, nàng mơ hồ nghĩ rồi đột nhiên cả
kinh, lập tức thanh tỉnh lại, có chuyện gì vậy?
Mạc Tử Huyền cũng đã mở mắt, mắt phượng thâm sâu hiện lên một tia ánh sáng.
Lâm Lập Hạ dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Mạc Tử Huyền, Mạc Tử Huyền khẽ lắc
đầu ý bảo chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lâm
Lập Hạ ngồi dậy muốn vén rèm xe lên nhìn một chút tình huống, nào ngờ
bên ngoài giọng nói từ bên ngoài truyền vào cứ thế dọa nàng cứng đờ.
"Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua nơi này, phải để lại tiền mua đường!"
Câu lời thoại kinh điển này nàng liền không cần phải giải thích nữa, đây
đúng là lời thoại kinh điển của sơn tặc trên TV đấy, tục đến không thể
tục hơn được nữa, đúng là, vì cái gì... ?
Lâm Lập Hạ quyết đoán nhấc rèm lên, không ngoài dự đoán thấy được cảnh tượng nghĩ đến trong đầu mình.
Một nữ tử, một nữ tử áo đỏ, một cái nữ tử áo đỏ hở hang, một nữ tử áo đỏ hở hang dung mạo xinh đẹp.
Chính là ngồi trên một cành cây ánh mắt quyến rũ hấp dẫn cái nhìn của mọi người?
Lâm Lập Hạ không nhịn được cả người run rẩy một trận, này này này này, dạo này, nữ tử đều đã BH nhỏ giọt như vậy sao?