Lâm Lập Hạ vừa vào
đại sảnh liền thấy Trọng Lương vẫn như bình thường yên lặng ngồi ở bàn
ăn bữa sáng, trong lòng nàng rốt cuộc cũng thở phào một cái, bước chân
thoản mái hơn rất nhiều đi đến bên cạnh hắn.
"Trọng Lương."
"Ừ." Động tác ăn cơm của Trọng Lương dừng lại, ngẩng đầu lên chuẩn bị tiếp nhận câu hỏi của nàng.
"Cái đó, ngươi nói hôm nay buổi sáng hôm nay ta nên ăn bánh màn thầu hay ăn mỳ thì tốt hơn?" Lâm Lập Hạ cười híp mắt nói.
Trọng Lương có chút kinh ngạc, sau đó vẻ mặt có chút nhu hòa, cầm đũa lên chỉ chỉ bánh màn thầu, "Buổi sáng không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ."
Trên mặt Lâm Lập Hạ lộ ra nét mặt "Chính là cái này rồi", "Được, ngươi đã
nói muốn ăn bánh màn thầu, vậy sáng hôm nay ta liền ăn mì đi, tiểu nhị,
một bát mì!"
Trọng Lương có chút dở khóc dở cười nhìn thiếu nữ
trước mắt, trong lòng lại xẹt qua ấm áp nhàn nhạt, nàng như vậy là đang
nói cho hắn biết nàng rất tin tưởng hắn sao? Tin tưởng, loại cảm giác
này không biết đã nhiêu năm không cảm nhận được rồi.
"Trọng
Lương, " Lâm Lập Hạ thổi thổi nước mì nóng bỏng, ánh mắt ý bảo hắn nhìn
tiểu nhị trước mặt, "Ngươi xem, tiểu nhị quán này này đổi người rồi."
Trọng Lương giương mắt nhìn theo tay của nàng, phát hiện tiểu nhị quả thật đã đổi người, hắn quay đầu lại tiếp tục ăn bánh màn thầu, nhàn nhạt hỏi
một câu, "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
"Ngày hôm qua tiểu nhị
vóc dáng nho nhỏ hạ thuốc mê trong trà của chúng ta, muốn đánh cướp
chúng ta." Lâm Lập Hạ bĩu môi. Thấy Trọng Lương một chút cũng không có ý muốn hỏi thăm, nàng có chút kỳ quái nhìn hắn mở miệng, "Ngươi không lo
lắng cho ta chút nào à? Ngươi là hộ vệ của ta đấy."
"Không phải bây giờ ngươi vẫn bình an vô sự đứng trước mặt ta sao." Vẫn là ngữ điệu thờ ơ như cũ.
Lâm Lập Hạ không biết tại sao mình lại có thể tin tưởng người trước mắt
này. Người nàng biết đầu tiên khi tới nơi này chính là Mạch Tuệ, nhưng
người nam tử trước mắt này lại làm cho nàng không khỏi an tâm, "Tối hôm
qua là vị công tử phòng số bốn ngày đó tới cứu ta ."
"Mạch Tuệ đâu?" Trọng Lương đột nhiên hỏi.
"Mạch Tuệ?" Lâm Lập Hạ cười gượng, "Mạch Tuệ đương nhiên cũng bị dính thuốc mê, lúc ta đi tìm nàng thì thấy nàng còn đang ngủ."
Trọng lương thiện nghe vậy trong lòng giống như có chút đầu mối, tối hôm qua
hắn mới vừa trở lại phòng liền phát hiện có người ở ngoài cửa sổ giám
thị hắn, hắn tưởng rằng kẻ thù trước kia đuổi theo hắn đến tận mảnh đất
hoang nơi đó. Người nọ vậy mà biết hắn là Hắc Lang, mà những lời nói sau cùng của hắn biểu lộ rõ ràng của lập trường của hắn, hắn là tới bảo vệ
Lâm Lập hạ.
Trong lòng Trọng Lương không ngừng suy nghĩ sâu
xa, Lâm Lập Hạ có thân phận gì? Vì sao bên người lại có nhiều người thần bí như vậy?
Đầu tiên là Mạch Tuệ, lần đầu tiên hắn nhìn
thấy nàng liền phát hiện nàng là người mang võ công, mà còn khẳng định
là không kém. Nhưng bên ngoài nàng lại mang một dáng vẻ đơn thuần vô
hại, làm hắn muốn không nghi ngờ cũng khó, nhưng mà bởi vì hắn không
nhận thấy được địch ý của nàng cho nên liền không nói thêm cái gì. Còn
có hắc y nhân ngày hôm qua, hắc y nhân đó là ai? Vì sao phải bảo vệ Lâm
Lập Hạ, làm sao mà hắn biết mình đang ở bên cạnh nàng?
Trọng Lương nhớ tới Lâm Lập hạ nói tối qua là nam tử ở phòng chữ Thiênsố bốn
cứu nàng mà không phải Mạch Tuệ, nàng rõ ràng thâm tàng bất lộ, làm sao
có thể bị thuốc mê làm hôn mê được? Nếu nàng không bị hôn mê th vì cái
gì lại không đi cứu Lâm Lập Hạ? Chẳng lẽ...
Trong mắt Trọng Lương hiện lên vẻ sáng tỏ, hóa ra, hắc y nhân đêm qua là Mạch Tuệ gọi đến để xò xét mình.
"A..., đúng rồi, " Lâm Lập Hạ đột nhiên nhớ tới một việc, vừa muốn mở miệng
nói cho Trọng Lương lại bị tiếng nói dịu dàng của nam tử ngắt lời.
"Giản Chi, sớm." Hôm nay Mạc Tử Huyền mặc một bộ trường bào bằng vải gấm màu
lam nhạt, cổ tay áo đơn giản thêu mấy đóa mây lành làm điểm nhấn, cả
người hắn lộ ra vẻ tuấn mỹ mà phiêu dật.
Lâm Lập Hạ nở một nụ cười hữu, "Tử Huyền sớm."
Nàng buông đũa xuống chỉ vào Trọng Lương nói, "Vị này chính là Trọng Lương, là hộ vệ của ta."
Quay đầu lại giới thiệu với Trọng Lương, "Vị này chính là Mạc Tử Huyền Mạc
công tử, chuyện tối ngày hôm qua may mà có huynh ấy. Còn có, ta vừa định nói với ngươi, Tử Huyền vừa hay cũng phải đi Lạc Dương, chúng ta trên
một đường này liền kết bạn cùng đi đi."
Trọng Lương đứng lên nhìn Mạc Tử Huyền gật gật đầu, "Đa tạ Mạc công tử tối hôm qua đã cứu thiếu gia nhà ta."
Nam tử trước mắt, không nói đến tướng mạo của hắn, chỉ cần nhìn khí chất
tôn quý lộ ra từ người hắn liền có thể khẳng định không phải người bình
thường. Trọng Lương hơi hơi quay đầu liếc nhìn Lâm Lập Hạ một cái, xem
ra nha đầu kia cũng có chút bí mật đây.
Lâm Lập Hạ bị hắn nhìn mà không hiểu gì, đành phải hướng hắn chớp mắt vài cái.
Này, Trọng Lương, trước mặt khách mà người lại nhìn thiếu gia nhà ngươi là ta như vậy. Ánh mắt Lâm Lập Hạ nói như thế.
Trọng Lương cố nín cười, thôi thôi, hắn đã sớm không phải Hắc Lang, hiện tại
chỉ muốn sống những ngày nhạt nhẽo. Nếu đi theo này cô thiếu nữ này có
thể để cho đáy lòng mờ mịt của mình chiếu vào một tia ánh mặt trời, thì
cứ như vậy đi.
Mạc Tử Huyền nhìn hai người trước mắt mắt đi
mày lại không biết đang ám chỉ cái gì, hắn cười cười ôn hòa, nhìn Trọng
Lương nói, "Không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi."
Câu lời thoại này Lâm Lập Hạ đã vô cùng quen thuộc, hình như từ hôm qua tới bây giờ Mạc Tử Huyền đã nói vài lần. Nàng thở dài, cổ nhân quả nhiên là không được tự nhiên a, nàng thấy hắn một lần khởi hành một lần cảm ơn,
nàng cũng đã sớm cả người không được thoải mái, cảm thấy được bản thân
thực già mồm cãi láo.
"Vậy dọc đường đi công tử nhà ta lại
vẫn phải nhờ Mạc công tử chiếu cố nhiều hơn." Dù sao hắn không có khả
năng thời thời khắc khắc đều ở bên người Lâm Lập Hạ, cạnh nàng có người
cũng tốt. Đến như Mạch Tuệ... Trước khi làm rõ thân phận của nàng vẫn
không nên dễ dàng tin tưởng.
Trọng Lương hoàn toàn bỏ qua một vấn đề, đó chính là Lâm Lập Hạ là một ngụy công tử, nàng là một nữ nhân.
Bất quá việc này cũng không thể trách Trọng Lương, bởi vì ngay cả ngụy công tử cũng đã quên cổ đại có câu nói "Nam nữ thụ thụ bất thân".
Lâm Lập Hạ nghe được nói lời của Trọng Lương thì cũng nhìn Mạc Tử Huyền nở
một nụ cười lớn, "Trọng Lương nói rất đúng, trên một đường này ta còn
phải nhờ Tử Huyền chiếu cố nhiều hơn.”
Mạc Tử Huyền tao nhã gật gật đầu, "Cũng mong Giản Chi chiếu cố ta nhiều hơn."
Tuy biết lời này của Mạc Tử Huyền thuần túy chỉ là khách sáo, nhưng Lâm Lập Hạ lại cảm thấy được lời này nói ra hoàn toàn mang theo tính chất châm
chọc. Nàng chiếu cố hắn? Chiếu cố cái gì? Nàng một không biết võ công
hai không có mưu trí, hữu dụng duy nhất trên người chính là có chút bạc, nhưng mà, nam tử mặc tơ lụa xa xỉ trước mắt này sẽ thiếu bạc?
Lâm Lập Hạ mặt không chút thay đổi giật giật khóe miệng, -_- vẫn không nên nói đùa với nàng thì hơn.
Mạc Tử Huyền thú vị nhìn phản ứng của Lâm Lập Hạ, biểu tình vừa rồi của thiếu niên nên gọi là gì?
Cười khổ? Cười lạnh? Cười gượng? Ngoài cười nhưng trong không cười?
Ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn nâng lên che khuất bên ý cười môi, buông xuống ánh sáng lưu chuyển trong mắt phượng.
"Thiếu gia, ta đi chuẩn bị trước." Trọng Lương nhìn Lâm Lập Hạ nói, lại quay
đầu nhìn Mạc Tử Huyền gật gật đầu sau đó ra khỏi đại sảnh.
Lâm Lập Hạ nhìn Mạc Tử Huyền trước mắt mới phát hiện theo nãy giờ đều là
đứng nói chuyện với bọn họ, nàng vội vã mở miệng, "Tử Huyền, huynh có
muốn ngồi xuống ăn sáng cùng ta hay không?"
Mạc Tử Huyền cười lắc lắc đầu, "Không cần, vừa rồi ở trong phòng ta đã dùng qua. Giản Chi chuẩn bị khi nào thì xuất phát?"
Lâm Lập Hạ nghĩ người trước mắt này thật là độc thiên được hậu a, theo lý
thuyết nàng bị cự tuyệt thì cũng phải có chút xấu hổ, nhưng mà lời cự
tuyệt của người này nói ra làm nàng không có chỗ nào không thoải mái cả.
Quả nhiên, mỹ mạo cũng là một loại vũ khí mà. (╮(╯_╰)╭, mỗ Hạ đã hoàn toàn quên bây giờ nàng cũng là một mỹ nữ. )
"Hẳn là qua giữa trưa đi. Đúng rồi, Tử Huyền huynh đi Lạc Dương là có việc
gấp gì sao?" Lâm Lập Hạ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Không tính là việc gấp gì, Giản Chi có chuyện gì sao?"
"Không phải không phải, " Lâm Lập Hạ xua tay, "Huynh không việc gấp thì tốt
rồi. Trên đường này ta đều ngắm phong cảnh, cho nên hành trình cũng chậm đi rất nhiều."
"Thực trùng hợp, ta cũng vậy." Mạc Tử Huyền thanh nhã cười, ánh mắt khép hờ nhìn thẳng vào Lâm Lập Hạ phía đối diện.
Lâm Lập Hạ đưa tay ngăn lại nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Tử
Huyền. Người này... Quá chói mắt rồi, đâm nàng liền cả ánh mắt đều không mở ra được.
"Giản Chi?" Mạc Tử Huyền mạc danh kì diệu nhìn Lâm Lập hạ, không hiểu vì sao đột nhiên nàng lại làm như vậy.
"Ầy, " Lâm Lập Hạ có chút xấu hổ buông tay xuống, vẻ mặt ngưng trọng nhìn
Mạc Tử Huyền hỏi, "Tử Huyền, ta hỏi huynh một vấn đề."
Mạc Tử Huyền gật gật đầu, "Hỏi đi."
"Cái kia, " Lâm Lập Hạ có chút bất an, nàng biết chính mình không nên hỏi ra khỏi miệng, đúng là nụ cười chói mắt kia của hắn làm cho nàng liền nghĩ muốn chọc ghẹo hắn, "Có người đã từng nói ngươi rất xinh đẹp chưa?"
Xinh đẹp?
Mạc Tử Huyền không ngoài dự đoán sững sờ, ngay cả nụ cười nho nhã cũng cứng lại ở bên môi.
Lâm Lập Hạ nhìn thấy cái dạng này của hắn thì trong lòng chỉ nghĩ muốn cười to, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Ai kêu hắn suốt ngày đều là bộ dáng
khí định thần nhàn, hiện tại cuối cũng cũng thấy được vẻ mặt khác của
hắn rồi.
Mạc Tử Huyền nhìn thấy bộ dáng nhịn cười vất vả của Lâm Lập Hạ liền biết vừa rồi nàng chọc ghẹo mình. Đúng là... Hắn cẩn
thận nghĩ nghĩ, từ nhỏ đến lớn thật sự không có ai từng nói hắn xinh
đẹp.
"Không có."
A? Lần này đổi thành Lâm Lập Hạ sững sờ, Mạc Tử Huyền vậy mà trả lời câu hỏi của nàng? Mà còn nhìn vẻ
mặt kia của hắn một chút đều không giống như là nói đùa.
"Ha ha, " Lần này người cười ra tiếng đích thị là Mạc Tử Huyền.
Lâm Lập Hạ cũng không nhịn được cười thành tiếng, hai người cứ như vậy nhìn đối phương nở nụ cười một hồi lâu.
Rốt cục cũng ngưng cười, Lâm Lập Hạ lúc này mới cảm thấy được nam tử tuấn
mỹ đối diện cho chính mình cảm giác không hề không chân thật như thế
nữa, "Thật sự không từng nói huynh rất xinh đẹp sao?"
Mạc Tử Huyền gật gật đầu, "Không có."
Lâm Lập hạ bĩu môi vô ý nói một câu, "Vậy khẳng định bọn họ cũng không
thành thật, không dám nói lời nói thật với huynh." Dù sao một người nam
nhân bị nói xinh đẹp cũng không phải là chuyện gì cao hứng.
Nhưng này nói này vào trong tai Mạc Tử Huyền lại hoàn toàn không phải ý tứ
này. Hắn hơi hơi thu lại ánh mắt, thấp giọng phụ họa một câu, "Đúng vậy, không dám." Trong giọng nói có nghe thấy cảm thán không thể nhận ra.
"Tử Huyền." Lâm Lập Hạ đi đến bên cạnh hắn vỗ xuống bờ vai của hắn thật
mạnh, "Kỳ thực huynh rất xinh đẹp." Trong giọng nói có một chút ghen tị.
Mạc Tử Huyền ngẩng đầu, tia âm u trong lòng vừa rồi từ từ biến mất không
còn bóng dáng. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn lại lần nữa hiện lên tươi
cười, "Giản Chi, cho dù huynh nói như vậy, ta vẫn không biết nói một nam tử 'Xinh đẹp' là lời khích lệ."
Lâm Lập Hạ nhún vai, giống như bất đắc dĩ lắc đầu, "Huynh người này thật sự là không biết đủ mà."
Mắt phượng của Mạc Tử Huyền nheo lại nở nụ cười cực kỳ thanh nhã.
Lâm Lập Hạ nhìn dung nhan tuấn mỹ sáng trong như mặt trăng của người trước
mắt, ở trong lòng vừa cảm thán lại không được tự nhiên thầm nghĩ, nàng
mới không thừa nhận là lòng ghen tị của nữ tử đang tác oai tác quái
trong lòng mình.